“Phong tiên sinh, đổi dược.”
Diêu Tín Hoa xốc lên áo khoác Phong tiên sinh, cởi mảnh vải ra, đổi dược cho hắn. Miệng vết thương nằm bên ngực trái, kém chút nữa thì cực kì nghiêm trọng. Xem ra là có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Bất quá cũng khó trách. Nhân sợ nổi danh trư sợ tráng. Là danh nhân vốn khó tránh khỏi gây thù hằn, cho nên tốt nhất là không có việc gì thì không cần lộ tài, bằng không đến lúc bị người loạn đao chém chết cũng không thể kêu oan uổng.
Nhưng may mắn, hắn gặp phải nàng. Là vận khí của hắn, cũng là của nàng.
Phong tiên sinh nhìn chằm chằm mặt nàng, trong lòng không phải không tò mò. Cô nương này hiển nhiên đối với sự tình của hắn biết không thiếu, lại hoàn toàn không giống mấy nữ tử trẻ tuổi há mồm ngậm miệng gọi gắn “Công tử”. Luôn luôn gọi hắn “Tiên sinh”, là có ý tị hiềm, hay là có ý đồ khác?
Đúng rồi, nhất định là có ý đồ khác. Tầm mắt vừa nhấc, liền nhìn đến thiếu niên đứng ở một bên như hổ rình mồi. Ngày đó, nàng quả thật nói qua, muốn hắn cứu hắn. (muốn Phong tiên sinh cứu Tiểu Phong)
“Xin thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi khuê danh của cô nương?” Tuy rằng một cô nương khất cái tinh thông y thuật thực làm hắn ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên cũng không hơn so với nồng hậu nghi vấn.
“Ta họ Diêu, danh Tín Hoa.” Diêu Tín Hoa cũng không khó chịu.
“Diêu Tín Hoa? Diêu Tín Hoa… Diêu Tín Hoa…” Một cái tên thực bình thường của một cô nương gia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/175352/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.