Xe của Mặc Duy Chính rời gara khách sạn, Chu Tiểu Bạch lòng đầy căm uất mà không sao mở miệng được, chỉ đành cúi đầu vẻ sa sút cực kỳ.
Mặc Duy Chính đột nhiên nói một câu, “Tôi đi xem mắt với cô ấy.”
“Hả?” Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu mơ hồ nhìn Mặc Duy Chính, “Cái gì cô ấy?” Tiểu Bạch giờ còn đang thương tiếc 100 tệ vô duyên vô cớ tan mất tiêu vào không khí.
Mặc Duy Chính thấy bạn hồn vía đâu đâu, có chút tức giận nói, “Cô chẳng phải theo dõi tôi sao?”
“Ai…” Tiểu Bạch hồi phục tinh thần lại, tiền không cháy túi khiến bạn quên luôn việc bị bắt quả tang theo dõi, “Không… Là tình cờ thôi, chẳng qua tôi muốn ra ngoài ăn…”
Mặc Duy Chính nhìn bạn hai chân không ngừng ngọ nguậy, cọ cọ thảm xe là biết ngay người này khẩu thị tâm phi , “Cải thiện bữa ăn ấy à…”
“Phải, phải rồi…” Tiểu Bạch vội vàng hùa theo, “Tổng tài anh thật là hiểu tôi.”
“Mang 87 tệ đi cải thiện bữa ăn… Đây đúng là chuyện cô làm.” Mặc Duy Chính nghiêng đầu hơi cười nhìn Tiểu Bạch.
Hắn cười khiến Tiểu Bạch cảm thấy toàn thân gấp gáp, “Haha…” Thiên hạ duy nhất có thể đối chọi nụ cười gian hiểm của Mặc Duy Chính chỉ có điệu cười này của Tiểu Bạch.
Mặc Duy Chính nhìn bạn toe toét cười, rẽ ngoặt vào trước cửa một nhà hàng cơm Tây, nói với Tiểu Bạch, “Xuống xe.”
“Hừ…” Tiểu Bạch bĩu môi, “Tôi còn tưởng tổng tài anh đưa tôi về nhà nữa…” Bạn đã cạn cả tiền ngồi xe, bỏ bạn lại chỗ kỳ quái thế này cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-hu-nu-be-thang-thanh-cong/603569/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.