Chu Tiểu Bạch bưng trà vào đặt trước mặt Mặc Duy Chính rồi “lên đường về nước”, ngồi một bên gõ phím gõ văn kiện gõ máy tính gõ luôn cả đầu… Sao còn chưa nói xong nhỉ! Cố tình liếc chừng Lã Vọng Thú đang mải nói, bạn quả thực rất nghi người này là thụ!
Cuối cùng cũng tới giờ ăn, Tiểu Bạch tràn trề xúc động nghĩ bản thân tốt đến mức cả ông Trời cũng muốn giúp bạn rồi, đúng lúc bạn không có tiền lại để hai người kia bàn việc mà truyền thống tốt đẹp lâu đời của Trung Quốc chính là nói chuyện trên bàn rượu! Trăng say sưa chim cũng say sưa (1),đại gia say sưa bàn hợp đồng. Chờ bọn họ bàn chuyện trên bàn rượu, chẳng phải bạn cũng có thể ăn nhờ được mấy chén cơm sao!
Nhưng… Chu Tiểu Bạch đã quên, cái đó chỉ dành cho cơ quan chính phủ với doanh nghiệp, không phải hai doanh nghiệp tư nhân thế này.
Tỷ như, Lã Vọng Thú lên tiếng, “Chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé.”
“Ừm…” Mặc Duy Chính đưa tay nhìn đồng hồ, “Cũng đến giờ ăn rồi, chúng ta sang nhà hàng Ý bên cạnh vậy.”
Gì? Lại ăn cơm Tây! Tiểu Bạch biến sắc, làm gì chứ! Ăn cơm Tây nói chuyện thế nào, quan trọng nhất là ——
“Vậy chúng ta đi thôi.” Mặc Duy Chính mở cửa ưu nhã nói.
Tuyệt đối sẽ không gọi bạn!
Nếu ăn cơm Tàu thì để khuấy động không khí, đừng nói là trợ lý sát sườn như Chu Tiểu Bạch, cả mấy quản lý chẳng liên quan gì cũng phải gọi tới, thừa dịp bọn họ nói chuyện bàn việc bạn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-hu-nu-be-thang-thanh-cong/603576/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.