Tổng công đã có lời, ai dám nói một chữ không?
Tiểu Bạch thủy chung không rõ vì sao ánh mắt biểu thị trung thành tột độ của bạn lại bị Mặc Duy Chính hiểu thành muốn đi vệ sinh, có điều… nói cũng nói rồi, để tránh cho tổng tài khó xử, Tiểu Bạch chỉ đành dứt khoát gật đầu, “Tổng tài anh đúng là hiểu tôi!” Nói xong ưỡn ngực thẳng lưng nhằm hướng WC mà tiến.
Nếu đã quyết đem tổng tài trao đổi với Lã Vọng Nguyệt, thì đây chính là chút săn sóc ấm áp cuối cùng Tiểu Bạch dành cho tổng tài, thể hiện trực tiếp bằng cách tổng tài nói gì bạn làm nấy.
Thấy Tiểu Bạch thực sự đi WC, Mặc Duy Chính hơi có chút dương dương đắc ý vì khả năng “thấu hiểu” của bản thân, bỗng nghe di động vang lên, bước ra ngoài nghe mới hay chính là cô trợ lý nằm viện kia.
“Có chuyện gì sao?” Mặc Duy Chính hỏi luôn.
“Tổng tài… Hôm nay tôi xuất viện rồi, ở nhà nghỉ ngơi hai ba ngày là đi làm được.”
Một lời vừa nói, Mặc Duy Chính cả kinh, bản thân khi trước cũng chỉ mong trợ lý mau mau chóng chóng trở về, nhưng giờ chính tai nghe thấy lại có chút sửng sốt, “A… Cô xuất viện là tốt rồi…”
Vốn cũng không có nhu cầu “giải quyết”, Tiểu Bạch dạo lướt qua nhà vệ sinh một vòng rồi quay lại , đang định về phòng chợt nghe thanh âm của Mặc Duy Chính, xuất viện? Tiểu Bạch rón rén núp vào góc tường dỏng tai nghe trộm, tin tức gì cũng phải biết còn cập nhật cho Nữ Vương Nguyệt.
“Vậy tổng tài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-hu-nu-be-thang-thanh-cong/603599/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.