“Hả?”
Hứa Đào Nhi thoáng khó hiểu.
Tần Minh trong lòng chợt lắc đầu né tránh:
“Con chỉ muốn ôm mẹ thôi…”
Hai má cô đỏ ửng vì ngượng.
Anh và con trai cô đều hiểu rằng anh muốn ôm thằng bé giúp, vậy mà cô lại cứ hiểu linh tinh sai lệch theo nghĩa khác.
Thật đáng đánh…
“Con muốn mẹ con gãy tay vì ôm con à?”
Hàn Thần mất kiên nhẫn, lời nói ra có chút vô tâm nhưng lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng.
Đúng là cảm giác vừa đấm vừa xoa, khiến Tần Minh không cách nào từ chối đành phải chấp nhận để anh bế lên.
“Đi thôi.”
Anh nói với cô.
Hứa Đào Nhi không biết có phải hôm nay đúng ngày tâm trạng anh không tốt hay không, tại sao cô cảm giác đến cả cô cũng bị anh nạt nộ thế này?
Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ, còn Tần Minh anh để thằng bé ngồi lên đùi mình ở ghế lái.
Thực sự, trong giây phút đó cô thật ao ước giá như cha của Tần Minh là anh chứ không phải loại người vô tâm như Tần Dịch Phong kia thì tốt biết bao nhiêu…
Tần Minh khóc mệt nên hiện tại dù không thích bác Thần nhưng cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Có thể chưa bao giờ được một bờ vai nào vững chãi như vậy ôm khiến đứa bé như cậu cũng cảm thấy xúc động, xe đi được một chút đã nhắm mắt ngủ sâu.
Thi thoảng trong lúc mơ màng vẫn gọi mấy tiếng ‘mẹ ơi’...
Nghe con nói mớ, Hứa Đào Nhi nãy giờ yên lặng trong mớ suy nghĩ hỗn tạp cũng chợt muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-quyen-ru-chong-cua-tieu-tam/1007820/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.