Lúc Lê Cẩn nghe được tin xong, sững sờ suốt một hồi lâu, anh nhìn Đới Tinh rồi nhíu mày nghiêng đầu hỏi Kiều Lạc: “Cô ta nói ai?”
“Tiêu Dĩ Thư.” Vẻ mặt Kiều Lạc không hề thay đổi, nhưng anh biết sắp có người gặp xui xẻo.
Đới Tinh rất là khó hiểu, trọng điểm không phải là Bành Lương Văn sao? Tiêu Dĩ Thư chỉ là một nhân viên nhỏ, việc cậu đi hay ở cũng không cần thiết phải để đích thân Lê Cẩn phụ trách chứ, giám đốc trung tầng như Bành Lương Văn mới phải là đối tượng mà Lê tổng nên quan tâm không phải sao, đầu óc đặc trợ Kiều bị hồ đồ à? Trẻ tuổi hơn mà lại chức cao hơn cô, không phải là thân thích của Lê tổng chứ?
Sau khi Lê Cẩn xác nhận đúng là Tiêu Dĩ Thư xong, tâm tình thế nào có thể tưởng tượng được, người được anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị oan uổng như vậy! Đúng là phản rồi! (Ông anh, người ta đâu có biết cậu ấy là người của anh…)
“Đã điều tra xong chưa?” Sắc mặt Lê Cẩn cực kỳ dọa người.
“Đã điều tra xong rồi, cũng đã xem video được ghi lại trong cameras.” Trước đây Đới Tinh chỉ cảm thấy tổng tài nhà mình lạnh lùng băng giá, đây là lần đầu tiên thấy Lê Cẩn tức giận.
“Cô kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi.” Ngón tay Lê Cẩn không ngừng gõ xuống bàn, hiển nhiên vừa phẫn nộ lại vừa bực bội.
Đới Tinh kể lại sự việc một lần. Vừa rồi lúc đến điều tra, Bành Lương Văn vẫn ỷ vào lý lịch lâu năm rồi quát mắng mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-yeu-chong-cua-tong-tai-ba-dao/2390760/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.