————-Editor: Mèo——–
Lục Tiêu Viễn nói xong bèn đi lên lầu.
Dung Hạc ngồi trên ghế sô pha, nhấm nháp ly cà phê Lục Tiêu Viễn pha cho.
Đây là món cà phê latte cậu thích, lượng sữa và đường đều vừa đủ.
Uống xong cà phê, cậu vẫn ở phòng khác đợi một chút.
Nhìn thấy bộ dáng vội vã lên lầu vừa nãy của Lục Tiêu Viễn, thì có thể hắn sẽ ra ngoài sớm thôi. Vốn dĩ cậu muốn nói câu chào tạm biệt với Lục Tiêu Viễn trước khi hắn ra ngoài, nhưng Lục Tiêu Viễn mãi vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu, cậu đành phải rửa sạch cốc cà phê rồi đi lên tầng hai.
Cửa phòng ngủ của cậu được lắp đặt một ổ khóa điện tử bằng mật mã mới tính, tấm phim trong suốt vẫn còn dán trên mặt phím, cùng một tờ giấy viết cách nhập và đổi mật khẩu.
Cậu không đổi mật khẩu mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, hương thơm trái cây tươi mát và dễ chịu thoang thoảng tràn vào khoang mũi.
Đập vào mắt đầu tiên là lớp rèm màu trắng sữa, đằng sau là khum cửa sổ cao từ sàn lên đến trần, tình cờ lại còn đặt đúng hướng cậu thích.
Lúc này trời sắp tối, nhưng nếu như sáng sớm, vị trí này rất thích hợp để lấy ánh sáng.
Bên cạnh cửa sổ, đặt một chiếc giường đôi rất lớn, gồi và chăn màu xanh đậm được trải ngay ngắn trên giường, trong góc còn đặt một chiếc gối ôm mềm mại.
Cậu bước đến sờ soạng một chút, là đệm cứng.
Năm ngoái lúc cậu đóng phim, không cẩn thận bị thương khi diễn cảnh đánh nhau dẫn đến phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-yeu-nhau-khan-cap/2286395/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.