“Nick?” Tôi cảm thấy như máu tôi đông đặc lại thành những tinh thể pha lê lạnh buốt trong huyết quản. "Làm sao anh có số của tôi? Anh muốn gì?”
“Anh chỉ muốn biết em có ổn không thôi mà.”
Giọng anh ta quá quen thuộc. Âm thanh của nó đã biến khỏi đầu óc tôi những tháng qua cứ như tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng bây giờ nếu tôi nhắm mắt lại, tôi có thể gần như tin rằng tôi đã quay về căn hộ ở Dallas và anh ta sẽ đi làm về ngay thôi.
Vậy nên tôi giữ cho mắt mình mở to, như thể chỉ một cái chớp mắt sẽ mang lại kết quả là cái chết. Tôi nhìn chòng chọc vào mặt vải dệt của tấm phủ sofa màu kem cho tới khi phân biệt được rõ ràng từng sợi vải. “Tôi rất ổn,” tôi nói. “Còn anh sao rồi?”
“Không ổn chút nào hết.” Một quãng lặng thật lâu. “Vẫn đang cố làm cho mình tin rằng mọi việc thật sự đã hết. Anh nhớ em, Marie.”
Anh ta có vẻ trầm tư. Một cái gì đó trong giọng anh ta moi ra được một cảm giác tội lỗi đen tối ri rỉ ra từ tim tôi.
“Tên tôi là Haven,” tôi nói. “Tôi sẽ không trả lời nếu bị gọi là Marie nữa đâu.”
Tôi nghĩ điều đó sẽ chọc tức anh ta, nhưng anh ta làm tôi sững lại khi nói, “Được thôi, Haven.”
“Tại sao anh gọi điện?” Tôi cộc lốc hỏi. “Anh muốn gì?”
“Chỉ nói chuyện một phút thôi mà.” Nick có vẻ cam chịu và hơi thất vọng. “Chúng ta vẫn được phép nói chuyện chứ?”
“Tôi đoán vậy.”
“Anh đã có nhiều thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hu-don-mat-xanh-blue-eyed-devil/2186479/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.