Danny lấy cặp hồ sơ có ghi nhãn Davenport từ trên giá xuống đặt lên bàn làm việc. Anh lật trang đầu ra.
Davenport, Lawrance, diễn viên - trang 2 - 11.
Davenport, Sarah, luật sư - trang 12 - 16.
Duncan, Charlie, nhà sản xuất - trang 17 - 20.
Anh giở đến trang 17. Một diễn viên phụ nữa chuẩn bị tham gia vào vở diễn tiếp theo của Lawrence Davenport. Danny bấm số của nhà sản xuất.
“Charles Duncan Production xin nghe.”
“Vui lòng cho gặp ông Duncan.”
“Tôi cần thông báo người gọi là ai ạ?”
“Nick Moncrieff.”
“Tôi sẽ nối máy cho ông, thưa ông Moncrieff.”
“Tôi đang cố nhớ xem chúng ta đã gặp nhau ở đâu,” giọng tiếp theo ở đầu dây bên kia nói.
“Tại Dorchester, trong buổi tiệc hạ màn của Tầm quan trọng của sự chân thật.”
“À phải, tôi nhớ ra rồi. Vậy tôi có thể giúp gì được ông?” một giọng nói có vẻ hoài nghi vang lên.
“Tôi đang cân nhắc tới việc đầu tư vào chương trình tiếp theo của ông,” Danny nói. “Một người bạn của tôi đã bỏ ra vài nghìn bảng vào vở Sự chân thật và nói với tôi rằng anh ta đã kiếm được một món lời kha khá, vì thế tôi nghĩ bây giờ là thời điểm hợp lý để tôi...”
“Ông không thể chọn được thời điểm nào tuyệt hơn để gọi đâu,” Duncan nói. “Tôi đang có trong tay đúng thứ dành cho ông đây, ông bạn thân mến. Tại sao không tới Ivy cùng ăn trưa với tôi, như thế chúng ta có thể trao đổi một chút?”
Liệu có ai thực sự bị cắn câu bởi câu đó không, Danny thầm nghĩ. Nếu đúng là thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-mao-danh/174041/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.