Danny nhảy xuống xe bus, bắt đầu đi bộ ngược lên phố Bond. Anh có thể trông thấy một lá cờ màu xanh da trời phất phới trong làn gió nhẹ, kiêu hãnh trưng ra những chữ cái bằng vàng Sotheby’s.
Danny chưa bao giờ tham dự một phiên bán đấu giá, và bắt đầu ước gì đã ngồi dự một hai phiên trước khi lần đầu nhập cuộc. Viên cảnh sát mặc đồng phục đứng trước cửa đưa tay chào khi anh bước vào, như thể anh là một vị khách quen không hề nghĩ ngợi khi bỏ ra vài triệu cho một bức tranh nhỏ của trường phái Ấn tượng.
“Phiên đấu giá tem diễn ra ở đâu?” Danny hỏi người phụ nữ ngồi sau bàn tiếp tân.
“Trên gác,” người phụ nữ trả lời, chỉ tay về phía bên phải, “ở lầu một. Ông không nhầm được đâu. Ông có muốn một chiếc thẻ đấu giá không?” cô hỏi. Danny không hiểu rõ người phụ nữ muốn nói gì. “Ông có tham gia đấu giá không?”
“Không,” Danny nói. “Sưu tập, tôi hy vọng vậy.”
Danny leo lên cầu thang, bước vào một căn phòng rộng sáng choang, trong phòng chỉ có sáu người đang đi đi lại lại tất bật. Anh không dám chắc đã tới đúng chỗ cho đến khi trông thấy ông Blundell đang nói chuyện với một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục kiểu cách. Trong phòng kê đầy những hàng ghế, mặc dù mới chỉ có vài ghế có người ngồi. Phía trên hàng ghế đầu, nơi Blundell đang đứng, có một bệ tròn được đánh bóng sáng loáng, Danny đoán có lẽ đó là nơi cuộc đấu giá được thực hiện. Trên bức tường phía sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-mao-danh/174050/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.