Một đám người phóng xuống từ một thứ gì đó không trông giống xe ngựa lắm, họ khoác bộ vest đen, dáng người to con, gồm sáu tên như thế, tên nào cũng trang bị bên eo mình một thứ gì đó mà cậu không biết.
"Tại sao cô lại trốn khỏi học viện mà đi ra phố, cô có biết nguy hiểm thế nào không!? Nào cùng chúng tôi trở về nhà, ông chủ rất lo lắng cho cô !"
Nhìn vào Pluti, cô đang nắm chặt lấy vai cậu, đứa ánh mặt tức giận lên cả đám người kia.
"Ta vẫn ổn, yêu cầu các người rời khỏi đây ngay ! Đừng cản trở ta đi với bạn mình.!"
Nghe thấy cô chủ mình hét lên, cả bọn như chuột gặp mèo, không dám cãi lời mà đưa ánh mắt nhìn về phía cậu.
"Này cậu trai.. Cậu là bạn trai của cô chủ tôi à?"
"Hả!?"
Cậu chưa kịp phản ứng, Pluti đã bất ngờ kêu lên, với đôi má ửng đỏ khi nhắc nên đến hai từ 'bạn trai'.
"Chúng ta chỉ mới gặp thôi ! Vì cậu ấy là người ngoại quốc nên ta quyết định dẫn cậu ta đi tham quan xung quanh.
Khi nghe cô nói, vẻ mặt cả bọn hoang mang.
"Cô còn chưa đi xuống phố bao giờ !"
Đó là những gì họ muốn nói nhưng lại không dám, còn nước này họ chỉ biết đưa ánh mắt cầu xin về phía cậu.
Cậu cũng hiểu ý họ, nếu Pluti mà cứ đi với cậu thì sẽ có nhiều rắc rối, vì thế cách tốt nhất vẫn là đưa cô về với mấy người áo vest kia.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-nam-giu-su-thong-thai-cua-solomon/2174891/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.