Trước đây cô luôn muốn có một con ngựa lùn.
Cô còn nhớ mình đã làm tình làm tội bố mẹ để được mua cho một con. Nơi họ ở thậm chí còn chẳng có chỗ để giữ con ngựa. Sân sau quá bé, bên cạnh nhà để xe thì chỉ có một rẻo đất để ông cô trồng rau. Nhưng cô cứ nằng nặc vòi vĩnh. Bố mẹ cô cứ tưởng cô sẽ quên yêu sách phi lý đó đi, nhưng cứ đến dịp sinh nhật hay viết thư cho ông già Noel là cô lại chỉ đòi mỗi con ngựa.
Khi Mila rời khỏi bụng con quái vật về nhà sau hai mươi mốt ngày giam cầm và ba tháng nằm viện, một con ngựa lùn màu trắng và nâu đã đợi cô trong sân.
Mong ước của cô đã được đáp ứng. Nhưng cô không tài nào thấy thích nó được.
Bố cô đã phải kỳ kèo, cầu cạnh những người ít ỏi mà ông quen biết để có được con ngựa với giá rẻ. Gia đình cô chẳng khá giả gì, và chính lý do kinh tế là điều đã khiến cô mãi là cô con gái độc nhất của bố mẹ.
Hai người không thể cho cô một đứa em gái hay em trai, nhưng bù lại họ đã mua cho cô con ngựa. Nhưng cô lại không cảm thấy sung sướng vì điều đó.
Đã nhiều lần cô mơ ước có được món quà này. Cô nói về nó suốt, tưởng tượng mình sẽ chăm sóc nó, cột những cái nơ đủ màu sắc lên bờm nó, chải chuốt lông mượt mà cho nó. Cô thường xuyên bắt con mèo phải chịu đựng những trò chăm sóc đó. Có lẽ cũng vì thế mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-nhac-tuong/1750035/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.