Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai nhấc máy.
Thức dậy đi nào, trời ơi!
Bốn bánh xe taxi hất văng chỗ nước đọng trên mặt đường nhựa, nhưng may thay mưa đã ngừng rơi. Con đường lấp lánh như trong bối cảnh của một vở nhạc kịch, tưởng như những vũ công mặc trang phụ dạ hội, mái tóc vuốt gel láng mượt có thể xuất hiện vào bất kỳ lúc nào.
Điện thoại reo mãi cũng ngừng. Mila lại bấm số. Đây đã là lần thử thứ ba của cô. Ở hồi chuông thứ năm, có người nhấc máy.
- Ai gọi đó? Có biết mấy giờ rồi không hả?
Giọng nói của Cinthia nghe rất ngái ngủ.
- Tôi là Mila Vasquez. Cô còn nhớ chứ? Chúng ta đã gặp nhau ngày hôm kia...
- À, tôi nhớ ra chị rồi... Nhưng chuyện này để mai được không? Chị biết đấy, tôi vừa mới uống một liều thuốc ngủ.
Không có gì ngạc nhiên khi một người sống sót qua tay một tên sát nhân hàng loạt, cộng thêm tác hại của rượu, lại phải cần đến thuốc men để có được giấc ngủ. Nhưng Mila không thể chờ thêm được một giây nào nữa. Cô cần có ngay câu trả lời cho những thắc mắc của mình.
- Không. Tôi xin lỗi cô, nhưng tôi cần gặp cô ngay lúc này. Không mất nhiều thời gian đâu.
- Thôi được.
- Hôm qua, vào buổi sáng, cô đã nhận một cuộc gọi...
- Phải, lúc tôi rời nhà đi làm. Tại anh ta mà tôi bị sếp mắng cho vì cái tội đi muộn.
- Ai đã gọi cho cô thế?
- Anh ta bảo là đang điều tra cho bên bảo hiểm. Cô biết đấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-nhac-tuong/1750040/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.