Có cái gì kêu rầm rì, tiếng kêu không phải của người. Avery bước đến gần John Paul. Hứa để cô nghỉ ngơi 20 phút, anh tìm một tảng đá doi ra để họ ngồi dưới đó mà nghỉ. Mặt đất dưới tảng đá khô ráo, rộng và sâu, nên anh có thể ngồi duỗi hai chân ra.
Avery thích tìm cái hang để nghỉ. John Paul bác bỏ ý kiến ấy, vì anh không muốn gặp những con thú trong hang như sư tử hay gấu.
Cô đề nghị đốt lửa, nhưng anh cũng bác bỏ vì khói sẽ bị người ta ở cách xa hàng dặm cũng thấy.
Cô lại nghe tiếng rì rầm. Tiếng kêu gần hơn. Cô nép người vào John Paul và hỏi nhỏ anh:
- Anh có nghe gì không?
- Ờ có.
Anh như đang mơ ngủ. Anh ngồi dựa lưng vào vách đá, hai chân duỗi dài, vắt lên nhau. Anh quàng tay quanh người cô, bảo cô hãy thư giãn.
Cô tựa đầu lên vai anh, và thỉnh thoảng cằm anh cà lên đỉnh đầu cô. Cô không biết có phải anh bày tỏ tình cảm trìu mến không, hay là vì bộ râu một ngày chưa cạo làm cho anh ngứa ngáy.
Có tiếng lào xào dưới họ vẳng lên. Cô căng tai nghe ngóng. Rồi cô nghĩ cô nghe tiếng rì rầm trở lại. Lạy trời, cái gì thế nhỉ? Gấu ư? Sư tử ư? Cái gì thế?
John Paul để khẩu súng bên cạnh anh ở dưới đất, tay để trên báng súng.
Cô hít mạnh, cố xua đuổi cảm giác khó chịu ra khỏi đầu óc. Hãy nghĩ đến chuyện may mắn, cô nhủ thầm. Hãy lạc quan yêu đời.
Ôi, lạy Chúa, chúng con sẽ chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-pha-dam/1097641/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.