🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quản gia theo phản xạ đưa tay sờ vào túi, chìa khóa còng tay vẫn còn ở đó.

Bình thường, trước khi đi ngủ ông sẽ đưa chìa khóa cho Tô Trạch Tuế để cậu tiện thay quần áo, nhưng sáng hôm sau lại thu về.

Thỉnh thoảng, sợ cậu bị bức bối quá, ông sẽ thả cậu ra chơi một lúc. Ví dụ như trưa nay.

Nhưng nếu nói rằng, sau khi đưa thiếu gia trở về phòng lúc trưa, ông không hề quay lại nữa… thì rõ ràng không thể nào là ông đã thả Tô Trạch Tuế ra, để cậu được tự do đi lại, chơi đùa ở tầng hai.

Vậy thì, Tô Trạch Tuế làm cách nào tự tháo được còng tay và chạy ra ngoài?

Ngay khi quản gia còn đang nghĩ mãi không thông, Cố Dật Lam bỗng nhiên đứng bật dậy.

Trong đôi mắt đen kịt của người đàn ông ánh lên tia đỏ mơ hồ, đường viền quai hàm căng chặt, toàn thân tỏa ra sát khí nặng nề, tựa như Tu La địa ngục đi đòi mạng, sải bước ra ngoài thư phòng.

Quản gia hoảng hồn, vội vã chạy theo sát phía sau.

Ông đã theo Cố Dật Lam nhiều năm, rất rõ tính tình và giới hạn cuối cùng của hắn.

Đối với Cố Dật Lam, điều khó dung thứ nhất trên đời chính là con người mất kiểm soát và sự việc ngoài tầm kiểm soát. Hắn sẽ không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cho đến khi tất cả đều nằm gọn trong tay mình.

Lần gần nhất hắn gặp phải chuyện vượt ngoài dự tính, toàn bộ cục diện bị hắn cố tình giày vò đến mức hỗn loạn: tiếng gào thét, sự đối kháng, sự điên loạn… tất cả quấn chặt vào nhau. Mùi máu tanh nồng đặc lan khắp không khí, nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Một khung cảnh cực đoan, điên cuồng và b**n th**, đối lập hẳn với sự bình tĩnh quá mức của Cố Dật Lam.

Cảnh tượng đó, quản gia cả đời này cũng không muốn phải chứng kiến thêm một lần nào nữa.

Trong lòng ông thầm toát mồ hôi lạnh thay cho Tô Trạch Tuế, không kìm được mà lên tiếng đỡ lời: “Cố tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm…”

Nhưng Cố Dật Lam coi như không nghe thấy. Hắn đứng trước cửa phòng ngủ nhỏ, ấn tay lên khóa vân tay, thậm chí chẳng buồn nhập số lượng người ra vào mà trực tiếp đẩy mạnh cửa phòng thiếu niên.

Lúc này, Tô Trạch Tuế đang ngồi trước bàn học, tay gõ lách tách trên điện thoại.

Cậu vừa nghiên cứu phần mềm dịch thì tin dữ từ trên trời giáng xuống — anh trai báo rằng ngày mai, tổ thi đấu ở trường sẽ cử người đến đưa cho cậu “bản hướng dẫn thi đấu”, đồng thời bắt buộc phải ký tại chỗ thỏa thuận cam kết trung thực.

Cậu đang cố gắng chống cự trong tuyệt vọng.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Tô Trạch Tuế ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ra.

Theo động tác quay đầu ấy, đôi cổ tay trắng trẻo của cậu cũng lộ rõ trong tầm mắt hai người đứng nơi cửa. Trên đó chỉ còn một chiếc vòng theo dõi nhịp tim, hoàn toàn trống trơn, sợi xích sắt lạnh buốt kia chẳng biết đã biến đi đâu.

Tim quản gia chợt trĩu xuống.

Ánh mắt ông kín đáo đảo một vòng, liếc thấy ngay chiếc giường giữa phòng, chăn bông phồng lên một cục bất thường.

Chiếc còng tay lạnh lẽo vốn vẫn ghì chặt nơi cổ tay thiếu niên, nay lại bị vứt hờ hững trên chăn, mang theo cảm giác tùy tiện đến khó hiểu.

Chẳng lẽ cậu… cậu thực sự là trước mặt giả ngoan ngoãn, sau lưng thì tung hoành tự do?

Trong khi những dấu hỏi dồn dập bủa vây, Cố Dật Lam vẫn giữ nguyên vẻ bình thản trên mặt. Hắn bước thẳng tới trước mặt thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống, để mặc thứ áp lực vô hình nặng nề phủ xuống.

Ánh mắt u tối của hắn đảo qua cổ tay cậu, giọng điệu không lộ sắc thái gì: “Tại sao không đeo còng tay?”

Tô Trạch Tuế vốn đang ngây ngốc nhìn hắn, nghe vậy thì sững lại, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình.

Quả thật không hề có còng tay.

“Làm bài tập.” Cậu lí nhí đáp, giọng sợ sệt: “Em quên mất.”

Vì đi theo con đường khoa học tự nhiên, sau khi vào đại học lại càng chuyên tâm nghiên cứu học thuật, nên tính cách cậu mang sẵn sự kiên trì, cứng cỏi cùng niềm say mê tri thức. Gặp phải điều gì chưa hiểu, cậu sẽ tìm mọi cách để hiểu cho bằng được.

Từ sáng sớm, sau khi nhìn thấy tài liệu vật lý mà Cố Dật Lam chia sẻ, vừa trở về phòng, cậu đã nhịn không nổi quên ăn quên ngủ mà vùi đầu nghiên cứu. Thế nên mới quên mất việc khóa còng tay lại.

Nghe thiếu niên giải thích, quản gia khẽ thở phào một hơi.

Thì ra chỉ là mải viết bài tập mà quên thôi. Chứ không phải có mưu tính gì, lén giấu chìa khóa dưới gối.

Hàng lông mày vốn cau chặt của Cố Dật Lam hơi giãn ra, cằm khẽ nhấc hờ hững ra hiệu cho cậu tự đi mà đeo vào.

Tô Trạch Tuế lập tức đứng dậy, chạy nhỏ tới bên giường, nhặt chiếc còng tay mà buổi trưa mình đã bỏ lại.

Đến lúc nghìn cân treo sợi tóc này, cậu mới bi thương nhận ra: khi trưa đi vội quá, đã lỡ tay bấm chốt khóa. Giờ cái còng đã khép chặt, không có chìa thì không mở ra nổi.

Cậu xách chiếc còng trong tay, bối rối đứng ngẩn tại chỗ, đầu óc xoay vòng như chong chóng.

Cách đó không xa, một bên là ánh mắt có phần dò xét của Cố Dật Lam, một bên là ánh nhìn đầy mong đợi của bác quản gia.

Do dự một thoáng, Tô Trạch Tuế giơ đôi tay nhỏ, lách cổ tay vào chiếc còng.

Da thịt cậu mềm mại, lại vốn có cổ tay mảnh khảnh, nên chỉ mất chút lực: “cạch” một tiếng, cổ tay đã dễ dàng bị khóa chặt trở lại.

Cậu thử lắc nhẹ đầu xích bên kia để kiểm tra độ chắc chắn, rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người nơi cửa, đôi mắt sáng long lanh.

Cố Dật Lam:…

Quản gia: !!!?

Cái này… cái này còn thua cả việc lén giấu một chiếc chìa khóa nữa đó!

Ông len lén quan sát sắc mặt của ông chủ, nhưng chỉ thấy trong mắt đen thẳm của Cố Dật Lam hiện lên tầng sâu khó dò. Ánh nhìn hắn gắt gao dán chặt vào vòng còng trên cổ tay Tô Trạch Tuế, đầu ngón tay khẽ miết chẳng rõ đang nghĩ gì.

Một lát sau, người đàn ông đột nhiên xoay người, không báo trước mà sải bước ra ngoài phòng, để lại thiếu niên cùng quản gia đứng trong phòng nhìn nhau mà ngơ ngác.

Bầu không khí trong phòng ngủ nhỏ lập tức đông cứng, quản gia giật giật khóe miệng nhưng chẳng biết nên nói gì. Ngay cả việc nên chạy theo ông chủ trước, hay là dỗ dành cậu thiếu niên mặt mày mơ hồ kia trước cũng chẳng phân định nổi.

Cứ thế, trong sự ngượng ngập, hai phút trôi qua. Cố Dật Lam rốt cuộc quay lại.

Hắn đặt mạnh một chiếc cốc thủy tinh xuống bàn học, cằm khẽ hất về phía thiếu niên: “Uống đi.”

Cốc thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu trắng thuần, không hề sánh đặc như sữa, mà giống như có thứ bột trắng gì đó được hòa tan trong nước.

“Cái… cái này là gì vậy?” Quản gia lo lắng hỏi thay cho cậu bé.

“Thuốc kiểm soát.” Cố Dật Lam nhàn nhạt đáp, nếu không để ý nội dung thì còn tưởng hắn vừa chào một câu “buổi sáng tốt lành”.

Sau lưng quản gia chợt lạnh buốt, ông vừa định mở miệng khuyên can thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như tẩm băng của Cố Dật Lam khẽ quét tới.

Ông run lên bần bật, cuối cùng vẫn không đành lòng, đành quay mặt đi, âm thầm chuẩn bị nếu thiếu niên kia uống xong ngã lăn ra sùi bọt mép thì sẽ lập tức gọi cấp cứu.

Chất lỏng màu sắc quái dị, tên gọi càng thêm dọa người, giống như chỉ cần uống vào là sẽ biến thành một khúc gỗ vô tri, chẳng còn tư tưởng của riêng mình.

Người bình thường hễ nhìn thấy chắc chắn sẽ căng thẳng như gặp đại địch, sợ hãi dè chừng, để rồi toàn bộ không khí trở nên ngột ngạt, như có thuốc súng lan tràn, báo hiệu một cuộc đối đầu căng thẳng sắp nổ ra.

Thế nhưng Tô Trạch Tuế lại chẳng hề nhận ra điều đó.

Trong mắt cậu, người đàn ông kia chỉ muốn mình bị kiểm soát, cho nên mới đi ra ngoài rót về một ly nước đặc chế, uống vào là sẽ bị khống chế — rất hợp lý, rất logic.

Cậu vốn ít tiếp xúc với ai, thường ngày chỉ nhờ tiểu thuyết để hiểu biết thế giới bên ngoài. Trong suy nghĩ của cậu, việc một người quá mức khát khao kiểm soát cũng chẳng có gì kỳ quái.

Huống chi, bản thân cậu cũng chẳng ghét việc bị kiểm soát. Tốt nhất là có thể kiểm soát cậu mãi mãi, để cậu không phải bước chân ra ngoài.

Chỉ là… không biết thứ chất lỏng màu sắc kỳ lạ này có ngon hay không.

Kéo theo sợi xích sắt loảng xoảng, dưới ánh mắt dõi theo của Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế chậm rãi dịch lại gần bàn học, hai tay ôm lấy chiếc cốc.

Hàng mi ngoan ngoãn rủ xuống, cậu từng ngụm từng ngụm nhỏ uống chất lỏng kỳ lạ kia, thỉnh thoảng còn ngước mắt liếc sang Cố Dật Lam, ánh mắt như đang hỏi: Được chưa? Có cần uống nữa không?

Và thế là, cả khung cảnh bỗng dưng hóa thành một màn ấm áp quái dị — một cậu thiếu niên ngoan ngoãn uống nước.

Quản gia:…

Đôi khi, quản gia thật sự phải khâm phục năng lực “khống chế cục diện” của thiếu gia Tô — quả thật chẳng kém gì ông chủ Cố. Hai người bọn họ cứ thế kéo đi đẩy lại, khiến bầu không khí trong phòng đổi sắc liên tục.

Thực ra, chất lỏng trong ly chẳng có vị gì đặc biệt, uống vào giống hệt như nước lã. Không ngon, nhưng cũng chẳng khó uống.

Có điều, tối nay Tô Trạch Tuế vừa ăn một đĩa sườn xào chua ngọt to đùng no căng bụng. Thế nên chưa kịp uống được nửa ly, cậu đã thấy thật sự không nuốt nổi nữa.

Cậu đặt cốc xuống bàn, ôm lấy cái bụng đã hơi phình ra, khẽ l**m đôi nanh nhỏ, lúc này mới nhận ra trong miệng lan tỏa một mùi sữa nhạt nhòa.

Tô Trạch Tuế ngẩng đầu nhìn Cố Dật Lam: “Em uống không nổi nữa.”

Lời vừa dứt, người đàn ông đã bất chợt bước lên một bước.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt bị kéo gần lại.

Tô Trạch Tuế thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể đối phương phả sang, cùng ánh nhìn sâu thẳm đầy áp lực phủ xuống.

Cậu ngây ra một giây rồi mới chậm chạp lùi về sau nửa bước.

Ngay sau đó, giọng nói khàn lạnh, lẫn sát khí của đối phương vang lên: “Em không tin tôi?”

Tô Trạch Tuế nghe mà chẳng hiểu gì, đến giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc tại sao người đàn ông này lại đột ngột tới phòng mình.

Lẽ nào… là vì muốn kết hôn với cậu, nên cuối cùng mới bắt đầu khống chế cậu ư?

“Em không tin là tôi sẽ thật sự kiểm soát em.”

Người đàn ông hơi nheo đôi mắt đen lại, cất giọng lần nữa. Câu hỏi ban nãy đã tự nhiên biến thành khẳng định, ngữ khí vẫn vững chãi, mang theo sự nắm quyền tuyệt đối, tựa như nhìn thấu hết thảy.

Tô Trạch Tuế vốn tin, thậm chí còn có chút mong chờ.

Nhưng cậu không biết nên phản ứng thế nào, khẽ lắc đầu… rồi lại thấy sai, bèn gật đầu một cái.

Cố Dật Lam: “…”

“Muốn xem thử em mỗi ngày sống thế nào không?”

Tô Trạch Tuế còn chưa kịp nhíu mặt nghi hoặc thì một bàn tay thon dài, ngón tay rõ khớp đã thẳng thừng đưa chiếc điện thoại đến ngay trước mắt cậu.

Trên màn hình là hình ảnh cậu trong phòng — vừa làm bài tập, vừa vui vẻ ăn khoai tây chiên. Góc phải phía dưới còn in rõ ngày giờ chính xác, hiển nhiên là ảnh chụp từ camera giám sát.

Cố Dật Lam mặt không chút biểu cảm, chạm hai lần vào màn hình, thoát ra mục xem ảnh.

Chỉ trong chớp mắt, hàng loạt video giám sát phủ kín tầm nhìn Tô Trạch Tuế.

Từ tám năm trước, cho đến bây giờ — từng năm, từng tháng, từng ngày, từng căn phòng trong ngôi nhà này đều có camera, dày đặc như mạng nhện, không thấy điểm kết thúc.

“Muốn xem ngày nào?” Giọng Cố Dật Lam thậm chí còn vương một tia ý cười, nhưng nghe vào lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Tô Trạch Tuế suy nghĩ chốc lát rồi dùng bàn tay nhỏ bé lướt nhẹ trong mục thời gian ba ngày gần nhất, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh — cậu ngồi dưới ống kính giám sát, hai má phồng lên đang ăn cơm.

Quản gia đứng bên cạnh âm thầm lau mồ hôi trán.

Đến lúc này ông mới nhận ra, ông chủ Cố rõ ràng đang cố ý thử thách cậu thiếu gia, muốn xem đối phương có thật sự tin rằng mình sẽ dùng mọi cách để khống chế hay không.

Thế nhưng thiếu gia lại bản lĩnh kinh người, khí chất “tự nguyện chịu trói buộc” bùng nổ, hết lần này đến lần khác tiếp chiêu, bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống một đứa trẻ ở tuổi cậu.

Cố Dật Lam thu hồi điện thoại rồi đem tấm hình ấy gửi cho thiếu niên qua WeChat.

Với tư cách là ảnh chụp từ camera giám sát, bức hình ấy mang màu sắc tối sẫm, đường nét hơi méo mó, kiểu ảnh mà nếu chính chủ nhìn thấy vào ban đêm thì chắc chắn sẽ hoảng sợ mất ngủ.

Nhưng Tô Trạch Tuế lại vô cùng vui sướng.

Đây là lần đầu tiên có người chủ động gửi cho cậu một bức ảnh của chính mình.

Gần đây cậu học được rất nhiều điều mới, hiểu rằng khi nhận quà thì nên đáp lại để đem đến giá trị cảm xúc cho đối phương. Đó gọi là “có qua có lại”.

Cậu lục lọi trong mục yêu thích của mình, tìm ra một câu thích hợp rồi gửi đi…

[(o^^o):Cảm ơn. Hôm nay vốn hơi mệt, nhưng nhìn thấy anh thì lại tràn đầy động lực.]

Cố Dật Lam:…

Người đàn ông trên điện thoại bấm mấy cái, sau đó dùng chìa khóa mở chiếc còng trên tay cậu ra: “cạch” một tiếng ném sang một bên: “Định vị GPS trên điện thoại, hệ thống giám sát, đều đã tắt. Về sau cũng không cần đeo còng tay nữa. Cửa lớn không khóa, em có thể thử xem mình có rời khỏi căn nhà này được không.”

Tô Trạch Tuế gõ gõ ngón tay, lễ phép “ồ” một tiếng, tỏ ý đã nghe thấy.

Nhưng cậu chẳng hề muốn ra ngoài, chỉ muốn co mình trong góc nhỏ của căn phòng, vui vẻ ăn khoai tây chiên thôi.

“Trong vòng ba ngày, chỉ cần em thoát ra được mà không bị tôi phát hiện, tôi sẽ cho em một điều ước.” Giọng Cố Dật Lam lạnh lùng, ép xuống đôi mày: “Bất kỳ điều ước nào.”

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế mới giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi mềm khẽ hé mở, lặp lại: “Bất kỳ?”

Cố Dật Lam trầm giọng “ừ” một tiếng.

Tim cậu đập dồn dập như trống trận, đến mức phải vội vàng đưa tay nhỏ che lên lồng ngực.

Rời khỏi căn nhà này quả thực rất khó, nhưng phần thưởng lại vô cùng hấp dẫn.

Nếu thật sự làm được vậy thì không cần khổ sở học thuộc “Tự tu dưỡng của bậc thầy xã giao” để “đường vòng cứu quốc” nữa, mà có thể trực tiếp ước rằng… được kết hôn với Cố Dật Lam.

Người đàn ông lại nói: “Tôi rất bận, em chỉ có một cơ hội bỏ trốn. Nếu bị tôi bắt gặp, sẽ có hình phạt.”

Tô Trạch Tuế lập tức nhớ tới chiếc bút ghi âm, vội vã gật đầu.

Thấy cậu đã hiểu rõ, Cố Dật Lam không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản bôi thuốc lên đầu gối thiếu niên rồi rời khỏi phòng.

Người quản gia ở bên cạnh đã hiểu rõ ý của ông chủ.

Đã khiếp dọa bằng còng tay, thuốc khống chế, camera giám sát mà thiếu niên vẫn không nao núng, thì giờ chỉ còn cách dựng nên một nhà giam thật sự chặt chẽ đến mức không thở nổi, dùng hành động thực tế để phá vỡ sự “không tin tưởng” hão huyền kia của cậu.

Quản gia cũng chẳng lo kiểu kiểm soát không chừa đường lui này sẽ khiến thiếu niên sụp đổ tinh thần.

Ông cảm thấy… cậu thiếu niên có xu hướng M, tám phần là sẽ thấy sung sướng.

---

Hôm sau, một mục tiêu còn hấp dẫn hơn xuất hiện khiến Tô Trạch Tuế lập tức bỏ qua niềm đam mê học thuật.

Từ khi biết Cố Dật Lam nghiên cứu lĩnh vực huyền ảo nhất — cơ học lượng tử, cậu liền thôi không khăng khăng tìm cách công phá vòng bạn bè của hắn nữa.

Nhưng… cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ thì không bao giờ còn lại.

Vòng bạn bè của Cố Dật Lam chỉ để ba ngày hiển thị, bây giờ mà không để lại bình luận, thì về sau sẽ chẳng còn dịp nào. Nhìn theo hướng nào đi nữa, cậu đều nên “phát biểu cao EQ” một câu ở dưới dù có là nói bừa đi chăng nữa.

Thế là, Tô Trạch Tuế bèn mở Ahu lại lục ra bài cầu cứu trước đây.

Thế nhưng… nơi lẽ ra chi chít kinh nghiệm quý báu giờ trống trơn.

Cậu khẽ mở môi, không thể tin nổi, bấm làm mới mấy lần liền nhưng giao diện vẫn y nguyên.

Thật sự biến mất rồi.

Trời. Sập. Xuống…

Ai… ai làm cái trò ác này chứ?!

Vò đầu bứt tai một hồi mà vẫn chẳng có kết quả, Tô Trạch Tuế đành đăng lại một bài cầu cứu mới, kèm theo mấy tấm ảnh chụp luận văn đầy những kí hiệu khó nhằn, hỏi cư dân mạng phải “thưởng thức” nó như thế nào.

Thế nhưng, loại tài liệu nghiên cứu tiền tuyến này chẳng ai hiểu nổi, độ hot cực thấp. Hiếm hoi lắm mới có vài bình luận, mà đa phần toàn nói chuyện “trừu tượng”.

Tô Trạch Tuế vốn chẳng hiểu nổi cái gì gọi là trừu tượng, nhưng thôi kệ, liều còn hơn không. Cậu chọn bừa một bình luận mà mình thấy thú vị, copy-paste thẳng vào vòng bạn bè của Cố Dật Lam:

[(o^^o):Đêm đó, tiếng Anh và Vật Lý đều say khướt.]

Vừa gửi xong cái “lời đáp mang tính đặc biệt” này, tin nhắn của Tô Minh Vũ đã tới:

[Anh trai: Anh đã gửi địa chỉ nhà Cố Dật Lam cho người ta rồi, hắn nói bây giờ đang ở dưới lầu, em xuống ký nhận đi]

Tô Trạch Tuế tức tối trừng mắt nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó.

Tối qua, cậu chỉ lo mơ mộng về cuộc sống sau hôn nhân “ở nhà ăn bim bim” mà quên mất chưa cãi nhau tiếp với anh trai.

[(o^^o):Không]

[Anh trai: Đừng cò kè, mau đi]

Có một loại áp lực gọi là “sự đàn áp từ huyết thống của anh trai”.

Tô Trạch Tuế chẳng còn cách nào khác, bèn đứng dậy hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng lén lút thò đầu nhìn ra ngoài. Sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai, cậu mới vun vút chạy thẳng tới cửa lớn.

Tô Trạch Tuế nhón chân, ghé mắt qua lỗ mèo nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, trước cửa có một thanh niên cầm theo tập tài liệu đứng đó.

Cậu liền mở danh bạ, tìm số mà anh trai đã gửi cho mình, gõ một tin nhắn: [Chú ơi, để trước cửa nhé, cháu sẽ gửi về trường.]

Cậu không dám trực tiếp nói chuyện với người lạ.

Vẫn áp sát mắt vào lỗ mèo, Tô Trạch Tuế thấy đối phương khom lưng, đặt tập tài liệu xuống đất.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đếm thầm năm giây, cảm thấy chưa chắc an toàn, lại đếm thêm mười giây nữa, rồi mới cẩn thận mở cửa.

Ai ngờ, vừa mở ra, cậu liền đối diện thẳng với thanh niên kia.

Tô Trạch Tuế: !

Người thanh niên ấy không ai khác chính là tổ trưởng Vật lý thi đấu học sinh giỏi thành phố A, từng trực tiếp làm việc với cha Tô trước đây.

Những người làm trong mảng thi đấu học thuật, trong xương cốt luôn mang theo chút khí chất không sợ quyền thế, một lòng hướng về học thuật tách biệt khỏi tục lụy.

Lần này anh ta đến, không chỉ vì lời dặn của thầy Giang mà còn có một mục đích quan trọng hơn… muốn khuyên trực tiếp Tô Trạch Tuế từ bỏ vòng thi cấp trường, để cơ hội rơi vào tay những học sinh đã khổ luyện từ cấp hai nhưng gia cảnh lại không mấy dư dả.

“Khụ khụ.” Thanh niên kia hắng giọng.

Anh biết, phần lớn con nhà giàu đều quen kiểu nhìn người bằng nửa con mắt, nên ngay từ câu mở đầu, anh dự tính sẽ tung ngay một đòn phủ đầu, ít nhất phải ép cho đối phương bớt ngạo khí, hiểu rằng trong giới học thuật này… ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người.

Nhưng tổ trưởng còn chưa kịp mở miệng thì thiếu niên trước mặt đã đột ngột run rẩy, hai đầu gối mềm nhũn dường như đứng không vững nữa.

Tổ trưởng sững sờ, theo bản năng đưa tay ra đỡ cậu.

Song với Tô Trạch Tuế, sự chạm vào từ người lạ còn đáng sợ hơn cả ánh mắt xa lạ.

Cậu đã nhận ra ngay… người trước mặt chính là vị tổ trưởng từng mắng chửi mình.

Như bị điện giật, cậu lập tức rụt tay lại, loạng choạng lùi về sau hai bước, giọng run rẩy, bật ra vài tiếng rời rạc: “Đừng… đừng…”

Đừng chạm vào tôi. Đừng lại gần.

Tổ trưởng: ?

Đừng cái gì? Tôi còn chưa làm gì cơ mà???

Cách đó không xa, ngay khúc ngoặt sau huyền quan.

Quản gia đang đứng trong vùng khuất tầm nhìn. Tuy không thấy cảnh tượng gì, nhưng nghe thấy tiếng nức nở lẫn thút thít của thiếu niên, ông không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận.

Bảo bối mà toàn bộ người hầu trong nhà xem như vị hôn phu của ông chủ, sao lại để người ngoài bắt nạt đến mức này?

Do hệ thống cảm ứng hồng ngoại ở cửa, một khi thiếu niên bước ra ngoài, màn hình giám sát số người trong phòng liền báo thay đổi. Vì vậy, cả quản gia và Cố Dật Lam đều biết ngay trong khoảnh khắc đầu tiên… thiếu niên đã xuống tầng.

Tưởng đâu thiếu niên bắt đầu kế hoạch bỏ trốn, ai ngờ hóa ra chỉ ra nhận… bưu kiện.

Mà cái “người giao hàng” kia lại còn mặt dày đến mức, dọa cho đứa nhỏ gần như khóc òa.

Quản gia nóng máu, suýt nữa xắn tay áo lao ra xem rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng khổ nỗi, ông chủ bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn bình thản như núi, chẳng hề có ý định ra mặt, trên nét mặt cũng chẳng đoán nổi là tức giận hay dửng dưng.

Cố Dật Lam dáng người cao ráo, lại đứng ở vị trí hơi chếch nên có thể nhìn qua khúc ngoặt. Hắn nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua góc tường, lặng lẽ dừng trên bóng dáng thiếu niên đang run rẩy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, từng đợt cảm xúc đặc quánh âm thầm cuộn trào.

“Cố tiên sinh, ngài đang nghĩ gì vậy?” Quản gia không nhịn được khẽ hỏi.

Nghĩ gì ư? Chẳng lẽ không định thay vị hôn thê ra mặt à?

Cố Dật Lam khẽ nheo mắt, thu lại ánh nhìn. Ngón tay hắn lướt qua lớp chai sần nơi đầu ngón, thấp giọng trầm trầm nói: “Tôi đang nghĩ…”

Lời nói ngắt quãng như thể hắn còn đang nghiền ngẫm điều gì.

Một lát sau, hắn hơi nhướng mày, giọng nhẹ tựa lời nguyền, rơi xuống không khí trầm lạnh: “Có phải… cậu ấy sợ con người.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.