“Cẩn thận tí chứ”, Rhyme quát.
“Tôi là chuyên gia cơ mà.”
“Mới hay cũ đấy?”
“Suỵt”, Thom nói.
“Ôi trời, vì Chúa. Lưỡi dao cạo, mới hay cũ đấy?”
“Đừng thở... À, đây rồi. Nhẵn như mông em bé.”
Họ không khám nghiệm mà trang điểm.
Thom đang cạo râu cho Rhyme, lần đầu tiên trong tuần. Anh ta cũng gội đầu và chải tóc ngược ra sau cho Rhyme.
Nửa tiếng trước, trong khi đợi Sachs vá chứng cứ trở về, Rhyme đã bảo Cooper ra khỏi phòng khi Thom khéo léo dùng K-Y thông đường tiểu cho anh và nối lại ống. Sau khi xong việc, Thom nhìn anh và nói: “Trông anh tệ lắm. Anh có thấy thế không?”
“Tôi không quan tâm. Sao tôi lại phải quan tâm chứ?”
Bất ngờ phát hiện ra anh có quan tâm.
“Cạo râu, được không?” Chành thanh niên hỏi.
“Ta không có thời gian.”
Sự quan ngại thực sự của Rhyme là nếu bác sĩ Berger thấy anh chỉnh tề quá, có thể ông ta sẽ không muốn tiếp tục vụ tự tử. Một bệnh nhân nhếch nhác là bệnh nhân đã nản lòng.
“Và tắm rửa nữa.”
“Không.”
“Lincoln, chúng ta đang có khách đấy.”
Cuối cùng thì Rhyme cũng càu nhàu: “Được rồi.”
“Và thay luôn bộ pyjama chứ? Anh thấy thế nào?”
“Có gì không ổn đâu?”
Lúc này, sau khi được tắm rửa, mặc quần bò và áo sơ mi trắng, Rhyme lảng tránh cái gương người trợ lý đang giơ trước mặt anh.
“Cất nó đi.”
“Tốt hơn rất nhiều.”
Lincoln Rhyme nhạo báng khịt mũi. “Tôi sẽ đi dạo một chút trước khi họ đến”, anh tuyên bố và ngả đầu lên gối. Mel Cooper quay sang nhìn anh với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-tam-xuong/103984/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.