Editor: Bộ Yến Tử
Beta: ThyToretto
Hồng thường khăn quàng vai bộ diêu quan, điền anh rầu rĩ đeo san san.
(Đó là một câu thơ miêu tả về tân nương tử. Ta không dịch được. Thông cảm nhé! ^--^)
Đeo lên Phượng quan hà bí, toàn bộ quá trình trang điểm liền kết thúc.
Nhìn bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong gương đồng, Thường Nhuận Chi có chút hoảng hốt.
Lập gia đình...
Tiếng tán thưởng của người xung quanh không ngừng truyền vào tai nàng, Thường Nhuận Chi giật mình thoát ly cảm giác hoảng hốt.
Nàng có chút ngượng ngùng, cúi đầu.
Trong nháy mắt, con mắt sáng thiện liếc, diễm như xuân hoa, tất cả mọi người xem ngây người.
"Thật xinh đẹp..."
Nương tử trang điểm cảm khái tự đáy lòng nói:
"Mới đầu khi thấy ngài, mặt ngài trắng trong thuần khiết, ngược lại không biết sau khi trang điểm, ngài lại động lòng người như vậy đó."
Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ, kéo kéo váy bách hoa 襉 dưới thân, hỏi:
"Kế tiếp ta còn phải làm gì?"
"Kế tiếp ngài cứ ngồi yên ở đó, chờ nhạc dạo của tân lang tới đón."
Nương tử trang điểm cười cười, nói.
Diêu Hoàng biết nương tử trang điểm đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận ánh mắt của Thường Nhuận Chi, tự mình tặng một cái hà bao phong phú cho nàng ta. Nương tử trang điểm mặt mày hớn hở, còn nói vài câu may mắn, sau đó ra ngoài.
Nhạc thị luôn bồi bên cạnh Thường Nhuận Chi làm trợ thủ cho nương tử trang điểm, nhìn khuôn mặt minh diễm của nữ nhi, khẽ kéo tay nàng nói:
"Lúc trước ta có nói, sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-the/1970594/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.