Lưu Đồng tự nhận mình không thể nói những lời như Thường Nhuận Chi.
Cách nói như vậy, hắn nghe cũng chưa từng nghe.
Nhưng nghe xong, không biết vì sao trong lòng trướng trướng, rất ấm áp?
Lưu Đồng nghĩ, vừa rồi mình cứng rắn phê bình nhi tử đối lập với sự ôn nhu của Thường Nhuận Chi. Hắn không khỏi nghĩ lại có phải mình rất nghiêm khắc hay không.
Thường Nhuận Chi biết được nghi hoặc của hắn, buồn cười nói: "Chàng là phụ thân, thiếp là mẫu thân, làm phụ thân nghiêm khắc, làm mẫu thân từ ái, không phải phối hợp rất tốt sao?"
Lưu Đồng vẫn có chút buồn bực: "Nhưng như vậy, Dương Dương sẽ thân cận với nàng, sợ ta."
"Chỗ nào chứ." Thường Nhuận Chi cười nhéo nhéo mặt hắn: "A Đồng đại soái ca, không cần tự coi nhẹ mình, trong ánh mắt Dương Dương nhìn chàng, đều là sùng bái và nhụ mộ, chỗ nào sợ chàng hả? Không phải con rất thích chàng ôm con bay cao cao hay sao? Cái này muốn thiếp làm, thiếp làm không được."
Lưu Đồng nở nụ cười, bên tai ửng đỏ, ngoảnh mặt qua một bên vờ ho khan.
Thường Nhuận Chi nói: "Dương Dương là hài tử tốt, tâm tính hiền lành, nhưng đến cùng vẫn là hài tử, bỗng nhiên nhiều thêm một đệ đệ đoạt đi sự chú ý của cha nương, khẳng định trong lòng con có kỳ quái. Chúng ta không thể phê bình bé con, phải khai thông con, để con cùng chúng ta cùng nhau yêu thương đưa nhỏ sắp chào đời này."
Lưu Đồng trầm mặc nửa ngày, nói: "Ừ, ta biết rồi."
Thường Nhuận Chi biết lúc hắn trầm mặc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-the/1970874/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.