Thấy Trần Quốc Hưng nghênh ngang đi ra, đầu tiên là nữ nhân to béo ánh mắt loé lên, cái mụn ruồi to tướng đen sì bên bép khẽ giật giật, cả người núch ních thịt rung lên, hai cái chân như cột đình liền chạy thẳng về phía Trần Quốc Hưng.
" Tiểu soái ca, ta thích ngươi."
Trần Quốc Hưng nhăn mặt, hắn biết mình đẹp trai nhưng cũng không có đến mức độ đó chứ, thấy thiếu nữ béo lao đến Trần Quốc Hưng nhẹ nhàng nâng chân đạp một cái thẳng vào bụng thiếu nữ béo.
" Vèo...ầm..."
Thu chân lại hắn gãi gãi mũi, con trai là vậy nếu là một thiếu nữ xinh đẹp ngươi còn có thể nhẹ tay một chút, nhưng là một thiếu nữ xấu thì còn phải xem xét lại, hắn thuộc cái thể loại 90% đàn ông trên thế giới vì vậy cũng không có nhẹ tay.
Mấy tráng hán thấy tiểu muội của mình bị đánh lập tức giận giữ lão lên chỗ Trần Quốc Hưng, tráng hán râu ria tu vi cao nhất chỉ loáng một cái đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng, cây búa lớn trong tay bộ thẳng xuống đầu Trần Quốc Hưng, hắn cũng không có tránh né mà vẫn chắp tay điệu bộ lạnh nhạt, tráng hán thấy búa của mình sắp đánh trúng đầu Trần Quốc Hưng thì khoé miệng khẽ nhếch lên, nhưng sau khi búa lên và chạm với đầu của Trần Quốc Hưng tráng hán râu ria vẻ mặt biến sắc.
" Ầm."
Búa với đầu của Trần Quốc Hưng va chạm tráng hắn cánh tay run lên, trong một khắc phản trấn khiến xương cổ tay của tráng hán nứt vỡ, phản trấn đánh bay tráng hán cùng cây búa về phía sau, tráng hán không ngừng phun máu.
Trần Quốc Hưng lún hai chân vào trong đất ngập đến đầu gối, khẽ đưa tay xoa xoa đầu vẻ mặt khó coi, tuy là có chút cảm giác nhưng cũng không bị thương, nhưng mà mái tóc của hắn bị một vết chém làm trắng cả một mảng, tóc bị chém đứt.
Trần Quốc Hưng thở dài, mái tóc hai mãi lãng tử của hắn vậy mà lại bị phá bỏ, khi Trần Quốc Hưng còn đang ngây người nhìn đám tóc trong tay thì đám người tráng hán râu ria vẻ mặt lúc này đã tái mét,một búa của tráng hán vậy mà ngay cả một vết thương trên người thiếu niên kia cũng có không có, tất cả đám người đều nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Quốc Hưng thở dài liền cạo sạch tóc, nắm một đống tóc lớn trong tay Trần Quốc Hưng vận chuyển linh nguyên, hàn khí, lôi điện dung nhập vào trong những sợi tóc rồi nheo mắt nhìn đám bảy người, khẽ hừ một tiếng vùng nắm tóc lớn.
Những sợi tóc như những mũi kim châm lao đến phía bảy người, mấy người liền biến sắc kẻ thì vùng kiếm trống đỡ, kẻ đánh ra vòng bảo hộ, những sợi tóc quỷ dị mang theo cả hàn khí, lôi điện va chạm với vũ khí của đám người thì lôi điện chuyền theo vũ khí tấn công cơ thể, sau đó hàn khí bộc phát đóng băng một phần vũ khí.
Trần Quốc Hưng cũng không có dừng tay mà lao lên, nắm đấm không ngừng tung ra, đám bảy người công kích lên người Trần Quốc Hưng không có lấy nửa điểm thương tổn, mỗi nắm đấm của Trần Quốc Hưng rơi xuống cả đám người không gãy xương cũng phun máu, đến ngay cả Trần Quốc Hưng cũng cảm thán không thôi, cái này chính là nghiền ép về thân thể phòng ngự, mặc thêm Long Giáp lên người thì còn phải bá đạo đến mức nào, nghĩ lại hắn lại đau lòng vì một nửa bảo khố của Vô Thần Tông để trong nhẫn trữ vật bị Vũ Tuyết cướp mất, càng nghĩ hắn càng cảm thán cay cú, một ngày nào đó hắn phải bóp nát Vũ Tuyết mới được, cũng may là hắn còn để một nửa vào Thiên Địa Ấn không thì mất tất.
Một lúc sau cả bảy người bị Trần Quốc Hưng đánh tơi tả, Trần Quốc Hưng loé lên một cái túm đầu lấy tráng hán cười cười.
" Muốn làm tiểu đệ của ta hãy không ?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.