Đời này việc Kỷ Nhiên không có sở trường nhất chính là ứng phó phụ huynh.
Cậu mở miệng từ chối chẳng hề do dự.
“Em chỉ đón họ cùng anh, có phải bảo em công khai với anh đâu”. Tần Mãn không từ bỏ, nửa đêm vẫn quấn lấy Kỷ Nhiên, mặc kệ cậu ngủ hay chưa, chống người thì thầm bên tai cậu: “Anh không nói với họ quan hệ của chúng mình đâu”
“Em khóa dưới, đừng giả vờ ngủ”
“Họ biết anh ở nhờ nhà em, muốn cảm ơn trực tiếp. Ngày mai em không đi, có lẽ họ sẽ tìm đến nhà đấy”
Đúng là Kỷ Nhiên không ngủ… Thậm chí chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Cậu trợn to mắt. “Thế sao anh còn nói với họ là anh ở nhà tôi?!”
“Đâu thể để em làm Lôi Phong (1) không tên”. Tần Mãn mỉm cười.
(1) Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Cậu thích làm Lôi Phong, cậu muốn làm việc tốt không để lại tên! Kỷ Nhiên thầm mắng trong lòng.
Náo loạn đến đêm khuya, Kỷ Nhiên bị phiền đến mức không ngừng trở mình, bất đắc dĩ phải gật đầu.
Cậu ngẫm nghĩ, không thể để bố mẹ Tần Mãn đến đây, hiện giờ nhà cậu chỉ sử dụng một phòng ngủ, quần áo, đồ dùng và đồ rửa mặt của họ đều đặt chung, ai sáng suốt cũng nhìn ra chỗ khác thường.
Hôm sau, Kỷ Nhiên ra khỏi nhà từ sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-toi-cuoi-cung-cung-pha-san/1993437/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.