Ngày hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, Kỷ Nhiên nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Chiếc gối bên cạnh trống rỗng, cậu đưa tay sờ chăn đệm, vì đang phủ chăn nên bên trong vẫn còn sót lại chút hơi ấm, chứng tỏ người trong phòng tắm cũng vừa thức giấc không lâu.
Cậu ngáp vài cái, khó khăn chui ra khỏi chăn, rút bừa một chiếc quần đùi trong tủ quần áo rồi mặc vào, đi về phía phòng tắm.
Cậu đẩy cửa, Tần Mãn cũng chỉ mặc mỗi quần giống cậu, đứng trước bồn rửa mặt, im lặng… Giặt áo.
Thứ anh giặt chính là đồng phục trường trung học Mãn.
Tai Kỷ Nhiên hơi nóng, cậu chưa từng thấy Tần Mãn giặt quần áo. Trước kia cậu từng ngồi chực chờ trước cửa phòng kí túc xá của anh, không ngờ có một ngày Tần Mãn lại giặt quần áo cho mình.
Cậu nhếch môi định nói chuyện thì phát hiện giọng đặc quánh, chỉ có thể phát ra âm tiết khàn khàn.
Tần Mãn nghe thấy động tĩnh trong tiếng nước, bèn ngoảnh lại. “Anh đánh thức em à?”
Từ cần cổ của anh trở xuống đều tràn ngập dấu hôn làm Kỷ Nhiên không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua.
Kỷ Nhiên lúng túng ho một tiếng, nhìn chiếc áo trên tay anh, biết rõ còn cố tình hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Tần Mãn đáp: “Bên trên dính một thứ không tiện cho vào máy nên anh giặt tay”
Dính thứ gì, đương nhiên không cần nói tỉ mỉ.
Kỷ Nhiên xoa mũi. “… Cần gì phải giặt? Vứt quách cho xong”
“Không vứt, sau này vẫn có thể dùng”
“Dùng cái lìn”. Kỷ Nhiên dựa vào mép cửa. “… Bố không mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-toi-cuoi-cung-cung-pha-san/1993445/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.