Kỷ Nhiên nghe tiếng mưa rơi, chờ hồi lâu không nhận được câu trả lời, nóng mặt mắng: “Rốt cuộc anh có cho không?!”
Tần Mãn nói: “Em đỡ anh dậy”
Kỷ Nhiên ngồi dậy: “Muốn đi vệ sinh à?”
“Không”. Tần Mãn đáp: “Anh về lấy nhẫn”
“… Anh nằm im”
“Không, anh sợ em đổi ý”. Lông mi Tần Mãn rung lên. “Bên ngoài đang mưa, em đừng lái xe, mình gọi xe tới”
Kỷ Nhiên câm nín. “… Anh định về thật đấy à?”
Tần Mãn im lặng, tay trái của anh gập lại như muốn chống người dậy.
Kỷ Nhiên vội vã đè anh xuống.
“Anh còn làm bừa là tôi đi đấy!”
Tần Mãn ngoan ngoãn nằm về chỗ cũ, ánh trăng xuyên qua lớp vải mỏng, mờ tỏ chiếu sáng căn phòng, hai người nhìn nhau vài giây.
Tần Mãn mỉm cười với cậu, hơi nheo mắt. “Em yêu, hôm nay em sao thế, em làm anh giật cả mình…”
Vốn dĩ Kỷ Nhiên đã hơi khẩn trương, nghe thấy anh nói vậy, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cậu nhận ra hiện giờ mình không có cách nào đối mặt với Tần Mãn.
Vậy nên cậu lại nằm xuống.
“Ai là em yêu của anh? Không được gọi tôi như thế”. Kỷ Nhiên dùng khí âm nói bên tai anh. “Anh nhỏ giọng thôi, lát nữa người khác dậy thì sao?”
Tần Mãn hối hận rồi.
Anh không nên từ chối ý tốt của chú, nếu chuyển sang phòng bệnh đơn thì giường sẽ không chật như vậy, họ cũng không cần thì thầm trò chuyện.
“Nhưng mà”. Kỷ Nhiên lại mở miệng, nói chắc nịch: “Có vài việc tôi vẫn phải nói rõ ràng với anh”
Tần Mãn đáp: “Hửm?”
“Tờ giấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-toi-cuoi-cung-cung-pha-san/1993457/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.