Đến tối, nơi thôn quê có rất nhiều muỗi, Nhạc Văn Văn mặc quần đùi, chân bị muỗi đốt sưng mấy cục.
Cậu ta la lên từ đằng xa với hai người: “Tiểu Nhiên Nhiên, bồ xong chưa vậy? Tui sắp bị cắn chết rồi!”
Kỷ Nhiên quay về phía cậu: “Chưa, mấy người lên xe trước đi”
Sau đó cậu ngoảnh mặt lại. “Nói đi, ban nãy anh tuyên bố rất hùng hồn trước mặt Hà Tùy Nhiên cơ mà? Đến chỗ tôi câm như hến thế?”
Tần Mãn bình thản nhìn cậu, sau đó hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Cảm giác của cậu?
Là ai thích ai hả, cậu cảm thấy thế nào quan trọng ư? Anh hiểu rõ tình huống được không?
Kỷ Nhiên chớp mắt.
Cậu cảm thấy… Cậu cảm thấy chắc chắn là giả. Sao Tần Mãn có thể thích cậu được?! Thậm chí trong vài phút ngắn ngủi, cậu còn giúp Tần Mãn nghĩ ra vô số cái cớ.
Hơn nữa, nếu cậu trả lời, nhỡ Tần Mãn phủ nhận, cậu sẽ mất mặt đến tận Tây Ban Nha.
Cậu đáp: “Anh nói bừa phải không? Muốn làm Hà Tùy Nhiên hết hi vọng à?”
Tần Mãn nhướn mày, im lặng thật lâu, không trả lời đúng sai.
Vừa dứt lời, Kỷ Nhiên đã cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Dù mọi người đều nhận ra cậu không có hứng thú với Hà Tùy Nhiên, cộng thêm việc Tần Mãn thiếu tiền trước buổi đấu giá, nhưng nhỡ cậu yêu đương, vậy thì tình nhân nhỏ như anh chắc chắn sẽ bị đá đít.
Hơn nữa, bình thường cậu dữ dằn với Tần Mãn như vậy, thời trung học còn suốt ngày chơi xỏ anh… Sao Tần Mãn có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-cua-toi-cuoi-cung-cung-pha-san/1993482/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.