Đó là giọng của Sicily, không phải của Aesop.
Mùi hương trong tòa nhà cũ của trại trẻ mồ côi, đến giờ Sicily vẫn còn nhớ rõ — đó là mùi bụi bặm tích tụ từ nhiều năm, mùi nước khử trùng rẻ tiền và mùi quần áo ẩm ướt vĩnh viễn không khô, hòa trộn thành một lớp màng dính nhớp, bám lên da thịt, ngấm vào tận khe xương.
Ánh nắng khắc nghiệt, chỉ chịu len lỏi vào khoảng ba giờ chiều, xiên xiên rọi qua ô cửa sổ cao phủ bụi ở cuối hành lang hẹp dài, ngắn ngủi rải xuống một vệt sáng màu vàng kim.
Sicily thường cuộn mình trên nền gạch lạnh lẽo, ngay bên rìa của vệt sáng đó, lặng lẽ nhìn những hạt bụi điên cuồng nhảy múa trong ánh sáng, cho đến khi một ngọn lửa bùng cháy xông vào thế giới chết lặng kia.
Noah, với mái tóc đỏ ngạo nghễ, lao ào vào, như một hành tinh nhỏ ngỗ nghịch đâm thẳng vào quỹ đạo xám xịt của cậu.
Đôi mắt của cậu bé ấy là màu đen rất nhạt, chứa đầy ánh sáng ngông nghênh, hoàn toàn không ăn nhập gì với môi trường ảm đạm nơi đây. Cậu không hề khách sáo ngồi sát lại cạnh Sicily, dùng khuỷu tay khẽ huých vào cậu: "Sicily, mau ra ngoài chơi với em đi."
Noah là người bạn duy nhất của cậu. Họ từng chia nhau những viên kẹo cứng lén giấu được — vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, là thứ xa xỉ đánh cắp trong khổ nạn.
Đêm đến, hai người chen chúc trên chiếc giường chật hẹp, trần nhà là lớp sơn bong tróc và vết mốc loang lổ do nước mưa dột, Noah sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951342/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.