Sáng sớm hôm sau, Thiệu Hiển đi theo Thái Nhã Lan vào bệnh viện đón người, chỉ thấy một cái giường trống không.
Bảo mẫu Thiệu gia gấp đến cuống cả lên, nhìn thấy Thái Nhã Lan liền vội vàng giải thích, "Phu nhân, tôi chỉ mới đi vệ sinh thôi, quay lại đã không thấy Tiểu Châu đâu cả."
Thiệu Hiển bước nhanh đến bàn y tá, hỏi thăm tung tích Trần Bách Châu.
Y tá kiểm tra một lát liền trả lời: "Mẹ cậu bé ấy đến đón về rồi."
"Khi nào vậy ạ?"
"Mới vừa đi không lâu."
Thiệu Hiển nhíu mày, với tính cách của người Trần gia, không chừng sẽ hành hạ Bách Châu thêm lần nữa.
Chính mình đã can thiệp ngay từ đầu, bây giờ không thể lâm trận bỏ chạy được.
"Mẹ, chúng ta quay về đi, con cùng Văn Kiệt đi tìm Bách Châu chơi."
Thái Nhã Lan sinh ra vài phần đau lòng, nắm lấy tay Thiệu Hiển, "Đi sang đó chơi không cần làm loạn đâu."
"Mẹ cứ yên tâm."
Sau khi trở về khu biệt thự, Thiệu Hiển sang kêu Tiền Văn Kiệt, cùng nhau bước sang Trần gia.
Cửa lớn vẫn chưa mở.
Thiệu Hiển còn chưa lên tiếng, Tiền Văn Kiệt đã gào lên: "Bách Châu ơi! Trần Bách Châu! Ra đây chơi chung nè!"
Hét lớn đến mức hàng xóm ai cũng nghe, hiệu quả vô cùng.
Thiệu Hiển nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Trần gia cũng cần mặt mũi, không dám trêu chọc vào Thiệu gia cùng Tiền gia.
Bách Mỹ Quyên tự mình ra mở cửa, cười đến mất tự nhiên, "Bách Châu nó vẫn còn đang nghỉ ngơi."
"Bọn con vào thăm cậu ấy xíu được không cô?" Thiệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/1444025/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.