Một đám trẻ con mười tuổi yên lặng chăm chú nhìn cửa phòng học, vô cùng tập trung.
Thiệu Hiển lúc ở nhà đã nhớ lại chỗ ngồi năm lớp 4 của mình, không thèm để ý ánh mắt của bạn học, bước xuống hàng cuối cùng.
Hắn cao hơn so với bạn cùng tuổi, khi còn nhỏ đã được cưng chiều, không thích bị người quấy rầy, thế nên một mình chiếm một bàn, ngồi ở hàng cuối cùng kế bên cửa sổ.
Thiệu Hiển ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Bách Châu đi đến bàn cuối ở phía bên kia phòng.
Trong phòng học bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Thiệu Hiển cũng mặc kệ đám nhóc tì ríu rít nói cái gì, hắn lấy sách vở môn toán ra, định làm xong hết bài tập lúc chuyển tiết.
Nếu muốn nhảy lớp thì phải chuẩn bị từ sớm.
"Ầm!" Một tiếng vang lớn nổ tung bên tai Thiệu Hiển.
Hắn lập tức nhìn sang hướng Trần Bách Châu.
Chỉ thấy Trần Bách Châu đang chật vật ngồi dưới đất, mà ghế của hắn đã bị người ta đá bay ra ngoài, đụng tới bức tường cuối lớp rồi ngã xuống đất.
Đương nhiên là đứa bạn ngồi cùng bàn hung tợn của hắn cố ý canh lúc hắn ngồi xuống, đem ghế đá ra chỗ khác.
Hai nam sinh đứng sau lập tức cười phá lên, vài nữ sinh cũng che miệng cười trộm.
Ngồi chung trong phòng học này phần lớn đều là các gia đình không giàu có thì cũng là nhà có điều kiện, những đứa trẻ con nhà giàu được cưng chiều thế này, rất khó hòa hợp được với loại người như Trần Bách Châu.
Dưới sự bắt nạt của Trần Dục,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/1444037/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.