Bạch Quyên thật sự nghĩ mãi cũng không ra tại sao Lục Cảnh Diệu muốn xí xớn vụ hát hò này. Bạch Quyên cũng không tiếp xúc với anh nhiều, trong ấn tượng của cô thì Lục Cảnh Diệu là một người tất kiêu ngạo, không ngờ người kiêu ngạo như vậy cũng thích hóng chuyện nên cứ hỏi mãi: “Anh Lục, anh đi thật đấy à? Nếu như đi thì phải thể hiện tài năng cho chúng tôi xem nhé.”
Lục Cảnh Diệu ngước mắt lên, ánh mắt dịch chuyển từ người Tần Dư Kiều qua mặt Hi Duệ, “Tôi không biết hát, Hi Duệ hát là được rồi.”
Hi Duệ rối rắm cúi gằm mặt, bắt đầu động não suy nghĩ nên hát gì trước mặt chị Dư Kiều, nghĩ mãi vẫn không ra nên rất lo lắng, cảm thấy có lỗi với sự ủy thác của ba.
Bạch Quyên cười ha ha, liếc nhìn Hi Duệ bên cạnh Tần Dư Kiều, xoa đầu nó: “Vậy thì đi cùng thôi, anh đừng ngại ầm ĩ là được.”
“Không đâu.” Lục Cảnh Diệu đã đạt được mục đích, không muốn tiếp tục nói chuyện với Bạch Quyên, vẻ mặt lại hững hờ.
Bạch Quyên thật sự cảm thấy Lục Cảnh Diệu mà đi thì cũng tẻ ngắt, nhưng Giang Hoa bên cạnh lại vươn tay ra trước mặt Lục Cảnh Diệu: “Ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ anh Lục lại cùng con trai tham gia tiệc chào mừng tôi, thật sự rất vinh hạnh. Không biết chị Lục có tới không?”
Chị Lục… Nhà họ Lục không có chị Lục, Bạch Quyên tuy buồn cười nhưng vẫn kéo Giang Hoa.
Giang Hoa nhanh chóng ngộ ra: “Xin lỗi.”
Lục Cảnh Diệu vẫn thản nhiên, nhìn Tần Dư Kiều đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ken-ca-chon-canh/2512084/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.