Vương Bảo Nhi kéo tay Lục Nguyên Đông, nhất thời không biết đáp lời Lục Cảnh Diệu thế nào, ngẩng đầu nhìn Dương Nhân Nhân, hi vọng bà có thể nói giúp cho cô.
"Cưới nhau đã rồi gọi cũng chưa muộn." Dương Nhân Nhân cười khẽ với Lục Cảnh Diệu rồi liếc nhìn phòng khách của Lục Gia Anh, thấy có mỗi Lục Cảnh Diệu và Lục Hi Duệ thì lấy làm lạ, mở miệng hỏi thăm: "Gia Anh đâu rồi, sao không thấy ai hết vậy?"
Lục Cảnh Diệu từ từ đứng lên, tiếp đãi Dương Nhân Nhân thay Lục Gia Anh, tầm mắt liếc tới Vương Bảo Nhi ở bên phải.
Tay cầm hộp quà, cười với vẻ sâu xa: "Không phải Miêu Miêu chuẩn bị thi học viện mỹ thuật sao? Chị hai bảo em đưa Kiều Kiều qua đây hướng dẫn cho Miêu Miêu. Bây giờ cô ấy đang ở trên tầng hướng dẫn cho Miêu Miêu."
"Thế à...." Nghe Lục Cảnh Diệu nói Dư Kiều cũng ở đây, Dương Nhân Nhân không cười nổi nữa, nghiêng đầu liếc nhìn Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi, cười gượng, "Thế thì ngồi xuống trước đã, hiếm lắm mới có dịp mọi người cùng tụ tập."
"Đúng vậy, ngồi xuống đi." Lục Cảnh Diệu nói với Lục Nguyên Đông, "Nghe nói cháu sắp có chuyện vui phải không? Buổi họp gia đình trước chú không tham gia được, chưa kịp nói tiếng chúc mừng, cũng không kịp mua quà gặp mặt. Người làm chú này thật không phải."
"Chú nhỏ khách sáo quá rồi." Lục Nguyên Đông nói, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt hơi lạnh lùng. Anh cầm lấy tách trà Long Tỉnh giúp việc vừa bưng lên, "Lâu rồi cháu chưa được gặp chú.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ken-ca-chon-canh/2512091/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.