“Con thật sự theo đuồi cô Tần kia à?”
“Sao thế, ba muốn giúp một tay ạ?” Lục Cảnh Diệu không chút kiêng nể đáp lời Lục Hoà Thước.
Lục Hòa Thước á khẩu không trả lời được, bởi vì bị cả con trai lẫn cháu trai áp bức, nên lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Sau đó quay đầu liếc nhìn cháu trai Hi Duệ, có vẻ nó đang ăn cơm rất ngoan ngoãn, nhưng đừng tưởng ông không nhận ra nó gạt hết thức ăn ông gắp cho nó sang bên. Bát canh cá ông bảo giúp việc múc cho nó, nó cũng chẳng thèm động đến.
“Không ăn nữa.” Lục Hoà Thước đặt đũa xuống, nói với quản gia, “Không ăn nổi, đỡ tôi về phòng.”
“Ba.... sao ba lại thế?” Lục Gia Anh đứng lên, nhưng chữ “Lại” mà bà nói lại tiếp tục chọc phải tâm hồn già nua nhạy cảm của Lục Hoà Thước, không chỉ không khuyên ngăn được Lục Hoà Thước mà còn thêm dầu vào lửa.
Lục Hoà Thước đập cây gậy, giận dữ trừng mắt nhìn mọi người, “Mấy đứa đều giận ông già này phải không, đều giận ông già này phải không....”
“Ôi trời, ba, chúng con có nói gì đâu, lão Lục chọc tức ba đấy chứ, ba đừng giận lây sang chúng con, không công bằng chút nào....” Trương Kỳ bất mãn mở miệng, nói được một nửa thì bị ông chồng Lục Cảnh Thành đưa mắt nhìn nên im bặt.
“Ba, chúng con có giận ba đâu. Vừa rồi là do lão Lục vô tâm, ba còn lạ gì tính tình đáng ghét của nó, chắc chuyện với cô Tần không suôn sẻ, bị lời của ba kích thích nên tâm trạng mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ken-ca-chon-canh/2512097/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.