"Cộc cộc cộc......"
Cố Phức Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nên vội vàng đi ra. Mặc dù nàng biết rõ là ai nhưng vẫn cố tình hỏi: "Ai vậy?"
"Là anh, An Bạch."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh trầm ổn, thật nghiêm cẩn trả lời.
Mỗi khi hắn quên mang theo chìa khoá, đều sẽ báo rõ họ tên giống như điểm danh vậy. Cố Phức Nhiên cảm thấy mỗi lần hắn trả lời đều siêu đáng yêu, giống hệt một học sinh tiểu học.
Nàng trộm vui vẻ, cố tình không giống bình thường sẽ vội vã chạy đến mở cửa, ngược lại còn cười xấu xa tiếp tục hỏi hắn: "An Bạch là ai vậy?"
"Người của Cố Phức Nhiên." An Bạch cười nhẹ, dựa vào bên tường cạnh cửa, trong lồng ngực như có một bông hoa nhỏ đang nở rộ.
"Thế Cố Phức Nhiên là ai?" Cố Phức Nhiên nói xong dựa vào trên cửa che miệng cười trộm.
Xem ra hôm nay sẽ không dễ dàng vào cửa rồi, An Bạch thanh thản xoa xoa đầu tóc không chút cẩu thả, ngoài miệng trả lời: "Lão bà của anh."
Ha ha ha ha ha, thế này cũng quá soái rồi. Ngoài cửa là một người bá đạo thế mà lại ngoan ngoãn trả lời thành thật như thế khiến Cố Phức Nhiên vui đến mức nở hoa.
"Vậy An Bạch là ai?" Tay Cố Phức Nhiên nắm then chốt cửa, lời nói đã mang theo ý cười rõ ràng.
Tiếp nào, vẫn còn chưa xong đâu.
An Bạch đứng thẳng người lại, đối diện cánh cửa nói: "Lão công của em."
Vừa mới nói xong, cửa liền mở ra, An Bạch nhìn thấy Cố Phức Nhiên đang đỡ tường, cười đến sáng lạn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-ngon-tinh/284249/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.