Thời gian trôi qua như con ngựa trắng quá khích bay nhanh. Vào một buổi sáng sớm tháng sáu, Cố Phức Nhiên từ trong lòng An Bạch lăn ra, giãy giụa muốn xuống giường. Kết quả lại bị hắn một phát kéo về, ôm vào trong ngực.
"Hôm nay em muốn đi chùa Thanh Trần một chuyến...... Ây da...... Đừng, đừng có đến nữa mà......" Cố Phức Nhiên cảm nhận được dục vọng của An Bạch đang "chào cờ", liền vội vàng từ chối, né tránh hắn hôn môi, xoa xoa cái eo già đau nhức của mình.
Từ sau khi thành niên, An Bạch càng ngày càng không biết tiết chế. Mỗi lần mà muốn đùa giỡn hắn một chút theo thói quen, sẽ lập tức bị đánh gục rồi bị nuốt sạch.
"Đi nơi đó làm gì?" Bàn tay to của An Bạch xoa nắn eo giúp nàng, nhẹ giọng hỏi.
Cố Phức Nhiên thoải mái sờ sờ khuôn mặt sạch sẽ, tuấn lãng của hắn: "Năm trước, lúc anh chuẩn bị thi đại học, em đã đi bái Phật cầu phúc. Giờ lại thành quy củ, mỗi năm đều muốn đi lễ tạ thần."
"Ừm." An Bạch ôm chặt nàng, quyến luyến ngửi mùi thơm từ nàng. Hiện tại, hắn mới biết được nàng vì hắn đã làm chuyện này.
"Nếu anh cảm thấy phiền phức thì đừng đi, em tự đi được rồi." Cố Phức Nhiên rời khỏi ôm ấp của hắn, ngồi dậy.
"Cùng em đi." An Bạch nằm chờ cho thứ đang "chào cờ" bình tĩnh hạ xuống.
"Okay." Cố Phức Nhiên mặc váy ngủ vào rồi xuống giường đi vào toilet.
An Bạch trông nàng lắc lư eo mềm, mà chính mình vẫn nằm trên giường, thật giống như một màn đã từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-ngon-tinh/284262/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.