Hai người trầm mặc giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Đường Vũ Địch ngẩng đầu lên trước.
“Anh, hôm nay tâm trạng em không tốt, xin lỗi.”
Lại mẹ nó câu xin lỗi này.
Trương Phàm nhìn cậu, chỉ cảm thấy trong lòng hoang lạnh, “Em có gì mà tâm trạng không tốt?”
Ánh mắt Đường Vũ Địch chợt lóe lên, “Em…”
Trương Phàm cười lạnh một tiếng, “Không biết?”
“Không phải là…”
“Anh thay em nói vậy.” Trương Phàm nắm chặt nắm tay, cố gắng để giọng nói mình nghe bình tĩnh một chút, “Anh làm em thấy ghê tởm có đúng không?”
Lông mi Đường Vũ Địch run rẩy thật mạnh, cậu nhìn Trương Phàm mà ngây ngẩn cả người.
“Chuyện đêm hôm đó thực ra em nhớ rõ toàn bộ, phải không? Anh hôn em, anh nói yêu em, kỳ thực em nhớ tất cả.”
Đường Vũ Địch hơi biến sắc, một câu cũng không nói được thành lời. Đối với Trương Phàm, hoảng loạn và né tránh ánh lên trong mắt cậu còn lợi hại hơn bất kì con dao sắc bén nào.
“Chính vì thế nên mới thấy ghê tởm phải không? Người mà bản thân vẫn luôn coi là anh trai lại có cái tâm tư nhơ nhớp này. Đúng, anh con mẹ nó thích em, anh nói thích một người căn bản không phải là Chung Lâm, mà là em! Bây giờ em đã biết, thế nào, ngay cả tiếng ‘anh’ cũng không gọi nổi nữa đúng không?”
Nói ra, nói ra hết tất cả đi.
Phản ứng nhận được cũng là nằm trong dự liệu, giờ hình như đến cả bạn bè bình thường cũng không làm nổi nữa rồi, chỉ là, trái tim có lẽ cũng không đau đớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha/1329166/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.