Tối hôm đó, người dưới lầu chơi điên cuồng đến hơn ba giờ.
Sơ Kiến nằm trên giường, nhìn anh cởi áo, quần, lúc anh vén một góc chăn lên định vào thì khẩn trương vô cùng. Lúc này rất khác đêm trước, đêm trước không biết sẽ xảy ra nên mù tịt không sợ, nhưng bây giờ... Sơ Kiến dồn vào vách tường, đến khi bị anh một tay kéo đến trước bờ ngực trần, cả đầu toàn là đoạn ngắn anh giày vò mình mấy tiếng không cho mình ngủ đêm qua.
Phản xạ có điều kiện, tim cô đập thình thịch đụng vào ngực, khẽ thở hổn hển: Cái giường này kêu quá đi...
Anh: Anh sẽ nhẹ một chút.
Lời quen quá rồi. Nhẹ thế nào mà nhẹ, tay Kiểm Biên Lâm vuốt lung tung sau lưng cô, muốn kềm chế hoàn toàn vô dụng. Nhưng chân vừa di chuyển là ván giường liền kêu cọt kẹt cọt kẹt hai cái như đáp ứng tình hình. Kiểm Biên Lâm không nhịn được đè trán bên tai cô, mò điều khiển ti vi trên bàn, ngón tay trượt mấy vòng tìm được nút màu đỏ, bật lên.
Cô: “Hơn nửa đêm anh bật ti vi, không phải là bịt tai trộm chuông (1) à?”
(1) Bịt tai trộm chuông: nghĩa là làm những chuyện vô nghĩa, tự lừa dối mình không lừa dối được người khác.
“...”
Lại tắt, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Anh sợ cô giận nên không dám làm bậy, đành phải chậm rãi giày vò cô bằng nụ hôn, từ môi dưới đến môi trên, đến đầu lưỡi, im lặng hành hạ đôi môi, từ từ bị anh gặm cắn sưng đau. Sơ Kiến kháng cự động đậy một cái, giường lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-deo-vi-quyt/874757/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.