Tiếng còi xe trên con đường ngoài tiểu khu vang liên tục không ngừng, gấp gáp như đòi mạng, đoán chừng là chặn lại nữa rồi. Giữa trưa, chặn xe cái gì chứ...
“Ngoan một chút, đừng rộn.” Anh khẽ vỗ cô.
Kiểm Biên Lâm vừa thấy bố mình thì cũng sửng sốt, còn lưỡng lự có nên nói câu gì cho qua trước để bố mình đừng hỏi đến cùng không. Nhưng Sơ Kiến vừa giày vò như vậy, ngược lại anh bị chọc cho...
Sơ Kiến rất rõ bản thân còn không bằng cái người tự lừa dối mình kia, mặt vùi nơi hõm vai anh: “Anh cũng đừng vạch trần em ngay mặt chứ... Làm sao đây?”
“Làm sao đây cái gì?”
“Em cũng không dám nhìn bố anh.” Đây mới là trọng điểm.
“Ngại thì đừng nhìn, dù sao thì bố cũng thích em nhất.”
Sơ Kiến rầu rĩ lắc đầu.
Kiểm Biên Lâm đối mặt với bố mình qua cửa sổ xe mở một nửa, ý là: Không sai, sau này Sơ Kiến sẽ là con dâu của bố.
Bố Kiểm đang suy nghĩ hai cái đứa này ôm tới ôm lui làm trò gì đây, có phải Sơ Kiến bị bắt ôm xấu hổ không? Có nên tránh đi chút không... Rồi thấy tín hiệu này của con trai, thuốc an thần lập tức xuống bụng: Con trai ngoan, có tiền đồ.
Anh lại nháy mắt ra hiệu với bố mình, ý là: Em ấy xấu hổ, tốt xấu gì thì bố cũng cho một lối thoát đi.
Nếp nhăn nơi khóe mắt bố Kiểm cũng tràn đầy sự vui vẻ sau khi kinh ngạc, ngầm hiểu, cười ha hả nhìn Sơ Kiến vùi đầu trên vai Kiểm Biên Lâm không dám ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-deo-vi-quyt/874762/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.