Đêm đó Sơ Kiến lại mất ngủ, lần thứ ba trong đời.
Cô phát hiện Macao là một nơi rất thần kì, ví dụ như lần trước, sau khi gặp được Kiểm Biên Lâm ở sòng bạc, anh liền bắt đầu gặp mình thường xuyên, quan hệ của hai người tiến vùn vụt khiến cô trở tay không kịp, mà ban đêm cũng bắt đầu mất ngủ lần này đến lần khác.
Đến hơn ba giờ sáng, Sơ Kiến nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ xong hết phong cách trang trí cho chi nhánh mới vào năm tới, vẫn không ngủ được, thế là quơ lấy chiếc áo khoác len màu đỏ rực khoác vào đi ra khỏi phòng.
Kết quả xuống dưới lầu, vừa đổi chip đánh bạc, muốn thử niềm vui trên chiếu bạc một chút, Kiểm Biên Lâm liền gọi một cú điện thoại tới.
Ba giờ khuya, rất nhiều bàn đều chỉ có một, hai người khách.
Sơ Kiến đã chọn một cái bàn không có ai. Kiểm Biên Lâm rất nhanh tìm đến, ngồi xuống sát bên cô. Để che giấu một số đặc trưng gương mặt, lúc ra đây, anh đã đeo một chiếc kính thường nửa gọng màu xám.
“Anh cũng mất ngủ à?” Sơ Kiến mơ hồ có cảm giác mình phung phí gia sản bị bắt ngay tại chỗ, “Không phải ngày mai còn phải quay phim sao?”
Nét mặt anh vô cùng nghiêm túc, cầm lấy một chồng chip nhỏ trước mặt cô, đếm từng cái một.
Cạch một tiếng, lại cạch một tiếng, đặc biệt có nhịp điệu...
Sơ Kiến suy nghĩ nửa phút, cũng không biết anh muốn làm gì, không dằn được muốn mò lại hai con chip trong tay anh để đặt cược. Kết quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-deo-vi-quyt/874770/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.