Giọng mũi lúc anh nói chuyện vẫn rất nặng, hình như nặng hơn.
Khi Sơ Kiến lẩm bẩm câu kia, trái tim mềm yếu, bị anh dứt khoát ngắt lời, hoàn toàn ỉu xìu.
Không phải chưa từng mềm lòng.
Hai mươi năm rồi.
Từ thời thơ ấu đeo cặp sách, rập khuôn đi theo sau lưng anh, đến khi lớn hơn một chút, ngồi sau xe đạp của anh đi học tiểu học. Khi đó cô vẫn không hiểu, sao anh tháo ghế sau của xe đạp leo núi, hại mình mỗi ngày chỉ có thể rụt đầu rụt cổ ngồi đằng trước.
Nghỉ đông và nghỉ hè, Tân Đông Phương (1),học bù, thi lên trung học đều cùng nhau.
(1) Tân Đông Phương: tên đầy đủ là Tập đoàn Khoa học Giáo dục Tân Đông Phương, thành lập vào ngày 16 tháng 11 năm 1993, hiện là công ty giáo dục toàn diện lớn nhất Trung Quốc.
Thi thể dục chung toàn khu, cô chạy hai phút ba mươi mấy giây về, đứng nhất nhóm, nhưng quá gắng sức quỳ xuống vạch đích, tay chân tê cứng, cũng là anh bế cô đi trước mặt thí sinh toàn khu. Lúc đó cô còn tưởng mình sắp chết, sợ đến mức khóc mãi... Những điều này cô đều nhớ.
Nói lời thật lòng.
Trên đời này, trừ bố anh và bố mẹ mình ra, cô là người không muốn anh buồn nhất. Cô có thể ủng hộ anh lúc anh khó khăn nhất, ủng hộ vô điều kiện, nhưng có một số việc...
Sơ Kiến né tránh ánh mắt anh, cúi đầu nhìn cái túi trong tay phải mình, thành thật giải thích: “Lúc kí nhận cái này mẹ mình có nhà, mẹ còn đoán là của người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-deo-vi-quyt/874784/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.