Nhìn thấy Trình Phóng, Phùng Dục không giấu được vui mừng, cu cậu hô tiếng “anh Phóng” rồi chạy tới hai bước.
Thật là trùng hợp.
Dạo này hay gặp được anh Phóng quá!
Vừa hay hôm nay chẳng có gì làm, biết đâu lại được đi theo anh Phóng xông pha đó đây.
Liệu có tìm được trò gì vui không nhỉ?
Về phía Trình Phóng, sắc mặt của anh lại không tốt mấy.
Anh nhìn Phùng Dục bằng con mắt lạnh tanh, điệu bộ hầm hầm. Một lát sau, anh mới mở miệng, “Mẹ mày cũng ngon quá nhỉ.”
“Mỗi ngày đến trường mày đều học hành thế này à?”
Học hành thế này?
Phùng Dục không cảm thấy có gì bất thường, học sinh như chúng ấy à, vốn đã không thích học rồi, đứa nào học hành chăm chỉ mới là bất thường đấy.
“Mày luôn nói chuyện với giáo viên như thế sao?” Trình Phóng lại hỏi.
Lúc này, Phùng Dục mới ngộ ra, hẳn là Trình Phóng đang nói tới Minh Hạnh.
“Bả mà là giáo viên cái vẹo gì,” Phùng Dục khinh thường nói: “Chỉ hơn bọn em năm sáu tuổi thôi, làm được đếch gì đâu.”
“Cả lớp em không có nổi một đứa phục bả nữa là, càng đừng nói đến chuyện lễ phép với bả.”
Phùng Dục cho rằng mình rất khí phách, rất có cá tính.
Cậu ta nghĩ, mình nhất định phải đủ phản nghịch thì mới lọt được vào mắt của Trình Phóng.
“Cả lớp đều như vậy?” Bấy giờ, sắc mặt của Trình Phóng càng bất thường hơn.
Phùng Dục không hề nghĩ ngợi mà gật đầu ngay, “Dạ.”
Vừa dứt lời, nhánh cây ngắn trong tay Trình Phóng bay thẳng ra trước, đập vào đùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-ngot/1882517/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.