Trận chiến tranh lạnh này của Mạnh Hành Du và Trì Nghiên ập đến đột nhiên, ai cũng không muốn cúi đầu với ai.
Ngoại trừ mấy cuộc đối thoại tất yếu hàng ngày thì lời nói của hai người trong ba ngày nay không nhiều quá một chữ. Hoắc Tu Lệ và Ngô Tuấn Khôn ngồi ở bàn sau, quả thật rất may mắn khi vừa đầu thu đã cảm nhận được một đợt khí lạnh.
Chỗ ngồi của Mạnh Hành Du bên trong, ba ngày này cô cũng không nói với Trì Nghiên một lời, sáng trưa chiều đều tới sớm hơn ngày thường, có lẽ là người đầu tiên tới lớp.
Mạnh Hành Du tới sớm, còn Trì Nghiên thì dẫm lên tiếng chuông vào lớp, hơn nữa mỗi tiết học đều gọi Hoắc Tu Lệ ra ngoài hít thở, mãi cho đến khi vào học lại mới đi vào. Hai ngày tiếp theo ngay cả câu “Cho tôi vào với”, hay “Cậu có vào hay không?” của hai người đều không có cơ hội tồn tại nữa.
Cuộc thi luận văn được định ở sáng thứ sáu, trường học đặc biệt dịch phòng học lớn nhất ra để cho học sinh dự thi sử dụng. Tiết Ngữ Văn thứ năm kết thúc thì Hứa tiên sinh liền dẫn Tần Ngàn Nghệ và Trì Nghiên đến văn phòng, định dặn dò một phen trước cuộc thi.
Tiết tự học buổi tối cuối cùng của buổi chiều, trạch nam ngồi cùng bàn với Sở Tư Dao xin nghỉ bệnh hai ngày, đổi chỗ ngồi ở lớp tự học là điều mọi người hay làm, Hạ Cần cũng vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến kỷ luật thì không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-no-xoai-sau-rieng/1655825/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.