Âm cuối hơi cao, có chút thoải mái.
Lâm Tư Hàm không tránh khỏi đỏ bừng tai. Vốn dĩ hơi nóng phả vào sau tai, lại không ngừng lưu luyến. Vành tai từ trắng nõn đến hồng hồng, lại từ màu hồng hồng đến đỏ bừng, chỉ mất mấy giây.
Gật đầu, Lâm Tư Hàm sờ nhẹ vành tai của mình qua mái tóc dài hơi rối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nóng?” Thẩm Diệc Bạch hỏi.
Khi Lâm Tư Hàm tới, bên ngoài váy lụa còn khoác thêm một áo khoác dệt mỏng, bây giờ trong phòng đang mở điều hòa, vì quan tâm cô, độ ấm của điều hòa cũng không quá thấp.
“Không phải.” Lâm Tư Hàm gấp áo khoác lại, giúp Thẩm Diệc Bạch mở hộp sủi cảo nhân tôm, “Có thể là lão Lâm và mẹ em ở nhà đang nhắc em đó.”
Trang trí của văn phòng, đường cong lạnh lẽo, đồ vật hết sức giản lược, hai màu đen trắng làm chủ đạo. Rất giống phong cách hàng ngày của Thẩm Diệc Bạch.
“Nhắc em làm gì?”
“Nhắc mãi…” Ngữ khí của Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng, “Nhắc mãi bạn trai của em.”
Thẩm Diệc Bạch cắn một miếng sủi cảo nhân tôm, hỏi: “Tại sao tai của anh không đỏ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-sua-vi-muoi/1060072/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.