Từ Thượng Cổ sáng thế, nhân gian bắt đầu dựng dục mà sinh. Ngàn vạn năm sinh sôi bên bờ Đông Hải, trở thành nơi phồn vinh hưng thịnh chốn Lục giới.
Phàm nhân linh lực yếu kém, tu hành trăm năm mới có thể đắc đạo thành tiên, tuy không sánh bằng yêu ma nhưng vẫn đủ khả năng bảo vệ lãnh thổ. Nhân giới trăm ngàn năm nay hòa thuận cùng các giới khác, không gây nên chinh phạt. Nhân quân công bằng, trung lập với Ngũ Giới.
Hoàng thành của Nhân gian cách Đông Hải trăm dặm, tuy ẩn mình giữa núi rừng nhưng cung điện được xây lên không thua kém gì Thiên cung. Hồng lâu che màn, cột trụ ngoài hành lang chạm trổ hoa lá, khung cảnh tráng lệ có thể thấy ở khắp nơi, làm cho người ta bất giác hướng về.
……
Thời điểm Hoa Nguyệt Phong cùng Lâm Chiêm hạ giới là ngay dịp tết Nguyên Tiêu của nhân gian, tuy lúc này băng tuyết đã ngừng rơi, nhưng đâu đâu cũng bị tuyết trắng bao phủ.
Ngày xuân tới gần, nhiệt độ không khí ở nhân gian lại chẳng ấm hơn Tuyết Vực là bao. Lâm Chiêm mặc xiêm y mỏng manh, Hoa Nguyệt Phong liền thân mật chuẩn bị áo lông chồn khoác lên vai cậu, ôm vai người nọ bước chậm.
Bóng đêm mịt mờ, hoàng thành dần dần bị sự u tối bao phủ. Lâm Chiêm và Hoa Nguyệt Phong nhân lúc đêm khuya lẻn vào từ cổng thành, đi về hướng cung điện.
Đường chính từ cổng thành dẫn thẳng đến vương điện, hai người đi không thấy có tiếng người, chung quanh nhà cửa cũng đóng kín, không một ánh nến.
Ngoài thành vô cùng náo nhiệt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-cuc-cua-viec-lay-long-nhan-vat-phan-dien/14657/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.