Lâm Triệt hận không thể tìm một cái động chui xuống, nhìn anh, ngượng ngùng xoa xoa tay nói: “Tối ngày hôm qua! "
"Xác thực nên nói là sáng ngày hôm nay, bởi vì lúc cô trở lại, đã là rạng sáng rồi.
" Anh cầm ly cà phê trên tay, đặt ở bên mép, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"! " Được rồi, Lâm Triệt thấp giọng nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi uống say, tôi! Tôi cũng đã quên mất tôi làm chuyện gì rồi.
" Lâm Triệt chuẩn bị giả ngu.
Cố Tĩnh Trạch nâng ánh mắt sâu thẳm lên, nhìn cô: “Cô chưa từng làm chuyện gì cả.
"
"Là thật sao.
" Lâm Triệt vội vàng nói.
Đôi con ngươi của Cố Tĩnh Trạch lóe lên: “Hay là cô hy vọng mình đã làm chuyện gì?"
"Không có không có, tốt nhất là chưa làm gì cả.
" Lâm Triệt chột dạ cúi đầu.
Cố Tĩnh Trạch híp mắt nhìn chằm chằm cô: “Xem ra cái gì cô cũng quên rồi nhỉ?"
Lâm Triệt hấp tấp nói: “Đúng vậy đúng vậy, không nhớ cái gì cả.
"
Cố Tĩnh Trạch hơi đến gần một ít, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mặt cô: "Tối hôm qua, cô đã hôn tôi đấy.
"
Lâm Triệt kinh hãi, vội vàng nói: “Làm sao có thể, căn bản là không mà, tôi nhớ rõ ràng, còn chưa kịp hôn anh thì tôi đã ói ra rồi.
"
Sau khi nói xong, mới nhớ ra cái gì đó, vội vàng đưa tay bịt kín miệng mình lại.
Lông mày Cố Tĩnh Trạch nhếch lên: “Xem ra không phải thật sự đã quên hết nhỉ.
"
Mặt Lâm Triệt vô cùng 囧, hận không thể tát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2375105/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.