Hết lần này tới lần khác muốn chạy trốn lại không trốn thoát.
Chỉ có thể ho khan, "Em cảm thấy vẫn nên gọi là Thanh Thu đi."
"Vừa rồi em đâu có nói như vậy." Hoa Ngọc Thành đã thành thói quen nhìn cô lật mặt như lật bàn tay.
Cao Thanh Thu nhìn gương mặt tinh xảo như sứ Bát tràng của Hoa Ngọc Thành yếu ớt cười nói: "em chỉ đùa thôi mà, không phải chú coi thật đấy chứ?"
"Ừ, coi thật." anh áp sát vào cô thì thầm nói.
bàn tay anh đặt ở trên eo cô gia tăng lực.
Muốn nghe anh gọi là bảo bối sao?
Đây là xưng hô chỉ thích hợp ở trên giường thôi.
Cao Thanh Thu lập tức nhớ tới tối hôm qua, đến bây giờ, còn có cảm giác run chân.
cô vội vàng xin tha, "em sai rồi! lần sau em không dám ở trước mặt người khác nói linh tinh nữa."
"Nếu sai rồi, vậy thì phải bị phạt chứ, em nói xem?" Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, linh hồn của cô như bị hút vào trong đôi mắt của anh.
Cao Thanh Thu đối với gương mặt yêu nghiệt này không có chút sức đề kháng, nhìn anh không chớp mắt.
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, đáp một nụ hôn nóng bỏng xuống môi Cao Thanh Thu, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Chỉ thấy Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, đối với sự quấy rối này, cảm thấy rất bất mãn.
Cao Thanh Thu lí nhí nói: "Có người đến, có phải là Lý Sơn tìm anh có chuyện không?"
"kệ cậu ta." Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống,bây giờ trời có sập xuống cũng không ngăn được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong/2094068/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.