"Vẫn là sinh viên." Cao Thanh Thu quả thực nhìn khá trẻ con.
Liếc mắt liền có thể nhìn ra được cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Cao Thanh Thu tiến vào phòng làm việc, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó làm việc, trước mặt có hai máy tính đều đang mở.
Sợ quấy rầy đến anh, cô cũng không nói chuyện, rón rén đi tới, ở trên ghế đối diện anh ngồi xuống, len lén nhìn anh.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi sáng màu, trên người toát ra một thứ hào quang, làm cho cả người anh mang một vẻ cấm dục, mà lại đạm bạc.
Cấm dục?
Trong lòng Cao Thanh Thu nhổ nước bọt một cái, buộc mình thu hồi cái từ này.
Chẳng lẽ cô đã quên tối hôm qua là ai hành hạ cô lên bờ xuống ruộng sao?
Cô gục xuống bàn, nhìn anh một cách chăm chú, người ta từng nói nhìn người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, quả thực không sai.
Một lát sau, Hoa Ngọc Thành làm xong việc, mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy con mèo nhỏ ở phía đối diện.
"Đến khi nào vậy?" Anh lãnh đạm vô cùng
Cao Thanh Thu ngồi ngay ngắn người lại, "em tới một lúc lâu rồi, anh bây giờ mới nhìn thấy em à? Sớm biết anh bận rộn như vậy, em không đến nữa."
Hoa Ngọc Thành vẫy tay gọi: "Qua đây."
Cao Thanh Thu nói: "Không muốn, bên ngoài nhiều người như thế,nhỡ đâu bọn họ đi vào thì làm sao bây giờ?"
Nếu vào mà thấy cô và anh ở bên trong ôm ấp,thì không dễ nhìn lắm, ảnh hưởng cũng không tốt.
Hoa Ngọc Thành nói: "Trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong/2094139/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.