Giống như là muốn Cao Thanh Thu chịu thua vậy.
"Buông ra, em không thở được." Cao Thanh Thu giãy giụa nói.
Hoa Ngọc Thành thấy cô chịu nói chuyện, mới dừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào đôi mắt cô, "Em còn biết nói chuyện sao?”
So với sự trầm mặc không chịu nói gì của cô, anh càng hy vọng cô có thể có sao nói vậy hơn.
"Em ghét anh." Cao Thanh Thu nội tâm một mực đè nén bị anh kích thích như vậy, cũng không khắc chế nổi nữa.
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, hôn nhẹ lên đó, âm thanh ôn nhu, "Chỉ bởi vì anh nói với cô ta mấy câu mà em đã ghét anh rồi sao?”
Cao Thanh Thu không nhìn anh, nói: "Em không ghét anh, chẳng qua em chỉ ghét chính bản thân em thôi.”
Hoa Ngọc Thành biết Cao Thanh Thu là bởi vì Dương Nhạc Linh mà không vui.
Chuyện này có nghĩa là cô vợ nhỏ của anh vẫn rất quan tâm anh.
Nhịp tim lại có mấy phần vui vẻ.
Anh cầm tay cô, trịnh trọng nói: "Thanh Thu, đừng có đoán mò. Anh chỉ nói mấy câu mà thôi, có mấy lời hơi khó nói trước mặt mẹ. Chúng ta yêu thương nhau như vậy,chẳng lẽ em cảm thấy anh còn có thể tơ tưởng đến cô ta sao?”
Đừng nói hiện tại anh đã có Cao Thanh Thu, ngay cả lúc trước, anh cũng chưa từng yêu Dương Nhạc Linh.
Cao Thanh Thu tựa vào trong ngực anh, có chút khổ sở mà níu lấy áo sơmi của anh, "Em không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy anh cùng cô ta là em lại vô cùng đau lòng, em đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong/2094338/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.