"..." Cao Thanh Thu bị anh dọa sợ hết hồn.
Cô chẳng qua chỉ đùa một chút thôi mà.
Anh lại còn tưởng thật?
Những câu nói đùa như thế đừng coi là thật có được không?
Không đợi Cao Thanh Thu mở miệng, Hoa Ngọc Thành đã buồn rầu nói: "Được rồi, sau này mỗi tháng đưa cho em trăm triệu, anh không về nhà, em tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Nói như thật vậy.
"Anh không về thì muốn đi đâu hả?" Cao Thanh Thu kinh ngạc đan xen phẫn nộ.
"Ông chồng này đâu có quan trọng với em, đi đâu thì em hỏi làm gì?" Anh thản nhiên nhìn cô một cái, dứt khoát xoay người, tựa hồ như kiểu vừa bị cô làm tổn thương không bằng.
Trong lòng của của Cao Thanh Thu sinh ra cảm giác áy náy, vội vàng từ sau lưng ôm anh, "Đùa thôi mà, anh coi là thật đấy à?”
Thấy bộ dạng lấy lòng của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành không nói gì, nhưng cũng may anh không đẩy cô ra, Cao Thanh Thu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế mỗi ngày không thấy anh, cô đều sẽ rất nhớ anh, sẽ hy vọng anh có thể về sớm một chút.
Làm sao có thể hy vọng anh vĩnh viễn không về nhà?
Nếu như không phải sợ anh phiền toái, cô thật sự chỉ hận không thể mỗi ngày 24 giờ đều ở bên cạnh anh, kề cận anh, nhìn ngắm anh.
-
Hai người lên giường, đắp chăn, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành bên cạnh trầm mặc như trước, "anh còn tức giận à?”
"Không có." Sắc mặt thoạt nhìn vẫn ngưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong/2094380/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.