Lâm Vi tỉnh táo nói: "Tôi không sao, cậu vào đây từ bao giờ thế?"
Đã trễ thế này rồi, cô cho là sẽ không có người tới đây nữa
Tả Dục nói: "Tôi tới lấy ít đồ, cậu làm sao vậy? Không phải là vì tôi đấy chứ? Cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì, tôi không có ác ý với cậu Cũng không phải cố ý tránh cậu đâu "
"Không sao " Nhìn Bộ dạng khẩn trương của Tả Dục làm cho Lâm Vi không nhịn được lên tiếng giải thích: "Là mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn trở về thăm mẹ, nhưng mà vì quá xa nên mẹ tôi không cho tôi về nhà Tôi vừa nói chuyện điện thoại với mẹ xong, không biết tại sao, liền cảm thấy rất khó chịu nên mới khóc"
Người mình yêu không yêu mình, bản thân một mình, lại không thể không độc lập kiên cường
Đinh Cẩn muốn đi, đội của bọn họ cũng càng ngày càng lạnh lẽo
Quá nhiều tâm sự lẫn lộn ở chung một chỗ, chỉ có khóc mới có thể giải tỏa
Tả Dục hỏi: " Mẹ cậu không sao chứ?"
Nhìn thấy cô khóc, cậu ta cảm thấy rất đau lòng
Cậu ta biết gia đình Lâm Vi chỉ có một mẹ một con, biết cô cũng không dễ dàng gì, bây giờ nhìn thấy cô một mình trốn ở chỗ này khóc, coi như là một người đàn ông sắt đá đến đâu cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ cho người con gái kia
"Không sao" Lâm Vi dụi mắt một cái, "Xin lỗi, để cho cậu nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của tôi rồi "
Sớm biết Tả Dục sẽ tới, cô sẽ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong/2094641/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.