Trừ khi anh tự nhớ ra chứ cô sẽ không nhắc anh.
______________________
Cửa bị đẩy vô, Âu Vũ Thanh bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau, bước chân Âu Vũ Thanh hơi khựng lại còn Hạ Tiểu Tinh nhìn chằm chằm anh, nét mặt anh vẫn lạnh lùng như thường không ai đoán được anh đang nghĩ gì, ánh mắt anh nhìn cô tay thì đóng cửa lại rồi đi về phía cô, lúc anh đi qua bàn tiện tay ném tài liệu đang cầm lên bàn sau đó anh đã đến trước mặt cô,
Hạ Tiểu Tinh đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ đầu tháng 2 anh đi không nói một tiếng đến bây giờ là ngày 6 tháng 5, anh đã rời xa cô gần 3 tháng rồi mà trong 3 tháng đó anh gọi cho cô chỉ duy một cuộc điện thoại.
Dường như nhìn Âu Vũ Thanh đã ốm rồi và da anh cũng rám nắng đen hơn một chút giống như màu da lúa mạch trong tiểu thuyết hay viết, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ thứ ánh sáng trong vắt, chiếu lên nửa mặt anh, nửa mặt còn lại trông ốm hơn lại vừa lạnh lùng, ánh mắt với con ngươi sâu thẳm không thấy điểm cuối đang nhìn cô một cách bình thản, dường như anh chưa từng rời xa cô 3 tháng không tin tức cũng chẳng lời hỏi thăm.
Hạ Tiểu Tinh cũng rất bình tĩnh, cô nhìn xung quanh đợi Âu Vũ Thanh lên tiếng giải thích, khi anh rời xa cô anh nói rằng “Anh yêu cô.”, đến cả cuộc điện thoại duy nhất anh cũng nói “Anh càng ngày càng thích cô.”, thế tại sau khi anh quay về anh không đến gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-sai-lam/2477063/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.