Dịch Phàm không ngoan ngoãn
dời tay khỏi xe lăn, ngược lại cũng không kiêu ngạo không siêm nịnh nhìn Hà Mạn, ôn hòa nói:
“Cảm ơn lòng tốt của bà, nhưng chủ tịch có chút bệnh sạch sẽ, không bao giờ thích người khác chạm vào những thứ của mình, tôi làm là được rồi…”
Hà Mạn biến sắc, đánh giá Dịch Phàm từ trên xuống dưới. Quần áo cũng giống người bình thường, dáng người được coi là cường tráng, hẳn là Phó Ngự Phong mang theo vệ sĩ bên người để bảo vệ an toàn của
mình.
Ánh mắt Hà Mạn lạnh lùng, bà ta tốt xấu gì vẫn là mẹ vợ trên danh nghĩa của Phó Ngự Phong, sao có thể dễ dàng tha thức cho một vệ sĩ nói chuyện với mình như thế này?
“Như thế nào, cậu cảm thấy tay tôi không sạch sẽ nên không thể chạm vào xe lăn của chủ tịch nhà cậu sao?”
Dịch Phàm trầm mặc không nói, thái độ im lặng càng khiến Hà Mạn khó chịu.
“Hôm nay, tôi phải thay mặt con rể dạy dỗ cậu biết thế nào thái độ mà một vệ sĩ nên có!”
Bà ta vươn tay bước lên, không nói hai lời liền động thủ.
Dịch Phàm cầm chặt cánh tay bà ta, ánh mắt lạnh lùng.
Phó Ngự Phong nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, ho nhẹ một tiếng rồi khẽ nói:
“Dịch Phàm, đừng vô lễ!”
Dịch Phàm không hề cam tâm buông tay Hà Mạn ra.
Hà Mạn càng thêm đắc ý khi nghe Phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-thay-the-duoc-chong-nhu-y/950462/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.