Phó Ngự Phong nghĩ trong lòng.
Nhìn tình hình không khác biệt lắm, Ôn Như Mộ cố ý ra vẻ một người cha nghiêm khắc đối với Phó Ngự Phong:
“Ngự Phong, gần đây công việc của cháu thế nào? Có bận không?”
Dù sao ông ta trên danh nghĩa cũng là trưởng bối, không thể không nể tình. Phó Ngự Phong nhướng mi nhàn nhạt liếc nhìn
ông ta một cái, sau đó gật đầu: “Vần tốt, cũng may là không bận lắm.”
Ôn Như Mộ tính toán trong lòng:
“Vậy thì khi nào thì cháu chính thức tiếp quản tập đoàn Đông Phong?” Phó Ngự Phong ngẩng đầu lên, khó có lúc nghiêm chỉnh nhìn Ôn Như Mộ, từ lâu anh đã biết Hà Ngạn của tập đoàn Đông Phong hình như vừa nhận được một dự án nghỉ dưỡng tên là Vịnh Nam Thành, đối thủ cạnh tranh của dự án này hình như là ồn thị.
“Còn chưa đến lúc. cổ đông
trong tập đoàn khống chế rất chặt chẽ, không vào được.”
Ôn Như Mộ nghe vậy lo lắng:
“Ông nội cháu cũng đã đi rồi, cháu lại là người thừa kế được pháp luật công nhận, ai dám không cho cháu vào tập đoàn.” ”
Phó Ngự Phong thu lại thần sắc: “Không biết, tôi đã thử rất nhiều lần, nhưng đều không thành công.”
Trái tim của ôn Như Mộ đột nhiên chùng xuống. Nếu Phó Ngự Phong không thể tham gia
vào tập đoàn, thì dự án Vịnh Nam Thành đã thực sự kết thúc
X;
roi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-thay-the-duoc-chong-nhu-y/950464/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.