Mễ Hiểu Nguyệt là bạn cùng phòng kiêm bạn học của Tô Thanh Nhiễm, ít nhất trước đây, trong ấn tượng của Giang Thần Lẫm đối phương và Tô Thanh Nhiễm đều rất thân thiết, nhưng gần đây Mễ Hiểu Nguyệt luôn gửi tin nhắn cho hắn ta, lần nào cũng lấy danh nghĩa an ủi và giúp hắn ta nghe ngóng tiến triển của Tô Thanh Nhiễm và Bùi Cảnh Ngạn.
Một lần thì không sao, nhiều lần, Giang Thần Lẫm đều nhận ra có gì đó không ổn.
Mễ Hiểu Nguyệt căn bản là lấy cớ này, để nhân cơ hội tiếp cận mình.
Nhìn xem, người có tâm cơ khó lường bên cạnh Tô Thanh Nhiễm, ngoài mình ra, còn có một người như vậy.
Giang Thần Lẫm sau khi nhận ra tối qua, trực tiếp gọi điện thoại qua, vạch trần tâm tư của Mễ Hiểu Nguyệt: "Bạn học Mễ, nếu cô theo đuổi tôi, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi. Nếu không phải, tôi cũng không cần cô nghe ngóng không có tiến triển gì."
Bên kia Mễ Hiểu Nguyệt qua mấy giây mới thừa nhận: "Đúng, tôi đã thích anh từ lâu rồi. Anh đối với Tô Thanh Nhiễm tốt như vậy, thực ra chỉ là có hiểu lầm, nhưng cô ta đã không tha thứ cho anh, anh tại sao không nhìn người khác?"
"Nhìn cô?" Giang Thần Lẫm chế nhạo: "Cô ta thật đúng là mắt mù, thích tôi, lại còn thân thiết với cô. Sau này cô đừng có mẹ nó làm phiền tôi, nhìn thấy ghê tởm."
Mễ Hiểu Nguyệt bị kích thích tổn thương lòng tự trọng: "Đúng, tôi ghê tởm, vậy thì sao? Còn anh, người ta không thích anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-anh-trai-cua-chong-hut/2584369/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.